Cánh cổng công viên treo một tấm biển, trên đó viết "Trạm trung chuyển số 9".
Cao Dã nói: "Đến Trạm trung chuyển cập nhật thông tin trước."
Ba người đứng dậy hướng về cánh cửa.
Bàn Tử khó hiểu hỏi: "Lạ thật đấy, trước kia khi tôi qua cửa chưa bao giờ đụng phải người quen, sao lần này có thể gặp các anh?"
Cao Dã: "Trong tay Khương Hàm cầm nhẫn đồng của tôi, mà trong tay cậu lại nắm chìa khoá của hắn, ba người chúng ta tạo thành dây chuyền liên tiếp cho nên có thể xuất hiện trong cùng một trạm không gian."
Nhờ lời giải thích của gã, Bàn Tử bừng tỉnh.
Dịch Thu Bạch nhíu mày: "Sau khi qua cửa phải đi cập nhật thông tin à?"
Cao Dã gật đầu: "Ừ, phải cập nhật thông tin cậu mới có thể hành động tự nhiên ở trạm trung chuyển." Lại nói: "Vì bình thường con đường của người chơi qua cửa đã được định sẵn từ trước."
Dịch Thu Bạch chỗ hiểu chỗ không.
Bàn Tử dùng hành động thực tế chứng minh lời Cao Dã nói, quay đầu đi ngược hướng chỉ dẫn.
Kết quả chưa đi được mấy bước, anh ta kêu "ối giồi ôi", dường như vừa đụng phải bức tường.
Dịch Thu Bạch hỏi: "Sao thế?"
Bàn Tử tò mò chạm lên chướng ngại vật, chúng giống như những bức tường thuỷ tinh trong suốt ngăn cản anh ta tiến lên.
Bàn Tử lập tức vòng sang hướng khác, hệt như phát hiện ra đại lục mới: "Anh Dã, tôi qua nhiều cửa như vậy mà vẫn không biết trò này!"
Cao Dã buông tay.
Dịch Thu Bạch tiếp tục đặt câu hỏi: "Lúc mới vào hệ thống số của tôi là 188, nếu muốn rời khỏi hệ thống thì phải chuyển nó thành số 1 đúng không?"
Cao Dã: "Theo lý thuyết thì là thế."
Bàn Tử chen mồm vào: "Thực ra tôi có một câu hỏi ấp ủ đã lâu, các anh đoán xem đống số liệu ký ức hệ thống đưa là thật hả?"
Dịch Thu Bạch: "???"
Cao Dã: "???"
Bàn Tử: "Nói câu này hơi mất dạy chút nhưng hình như tôi giàu lắm, cái kiểu triệu phú, tỷ phú á."
Dịch Thu Bạch: "???"
Cao Dã: "..."
Bàn Tử: "Không biết tại sao mỗi lần tôi lấy số liệu ký ức đều là tiền, gái đẹp, biệt thự cao cấp, sòng bạc linh tinh..." Dừng một lát, anh ta lại bổ sung: "Nếu số liệu ký ức là thật thì tôi giàu như vậy, tại sao phải cắm đầu vào hệ thống liều mạng?"
Cao Dã: "Chắc cậu ăn no quá."
Bàn Tử: "..."
Ăn no không đi bộ cho tiêu cơm mà vào hệ thống liều mạng làm quái gì?
Dịch Thu Bạch hơi suy tư nói: "Số liệu ký ức lần trước của tôi nằm ở một toà nhà bệnh viện Thất Trung, bên trong khu nội trú nhét đầy bình lớn chứa thi thể trương phình, ghê như tử thi khổng lồ."
Bàn Tử thốt lên: "Đù má hay anh lại vào phó bản?"
Dịch Thu Bạch lắc đầu: "Ừ, ban đầu tôi cũng cho rằng như vậy, nhưng sau đó lại thấy có khả năng là thật."
Lông tơ Bàn Tử dựng thẳng đứng.
Cao Dã: "Đã đến trạm trung chuyển."
Một đống toà nhà đỏ lòm đập vào mắt ba người, bên ngoài nhìn rất giống khách sạn cao cấp.
Bàn Tử: "Lát nữa chúng ta còn đi chung không?"
Cao Dã gật đầu: "Cập nhật thông tin xong phải ra luôn, chờ nhau ở công viên."
Ba người bước vào bên trong trạm trung chuyển, hai người Bàn Tử, Cao Dã đột ngột biến mất, chỉ còn Dịch Thu Bạch đứng đó.
Hắn ngẩn người, chả nhẽ lại khác không gian?
Đại sảnh khách sạn vẫn có hệ thống quét tia hồng ngoại giống lần trước.
Dịch Thu Bạch tiến đến, giọng nói máy móc của hệ thống vang bên tai hắn: "Xin chúc mừng người chơi 173 đã thông qua trạm kiểm soát số 9, phòng chờ của bạn mang số hiệu 102, mong bạn tới lấy số liệu ký ức đúng giờ."
Dịch Thu Bạch đến phòng 102.
Bên trong khách sạn vẫn trống không như cũ, trạm trung chuyển vắng tanh không một bóng người.
Đứng trước cửa phòng 102, tia hồng ngoại lại quét hắn từ trên xuống dưới.
Sau khi kiểm tra thân phận, chỉ nghe ding một tiếng, cửa phòng lỏng lẻo, Dịch Thu Bạch đẩy cửa bước vào.
Bên trong là căn phòng khách sạn tiêu chuẩn, trên giường đặt hai bộ quần áo sạch sẽ, Dịch Thu Bạch lập tức chui vào phòng tắm nước nóng.
Hai chai nước để ngăn nắp trên bàn tròn nhỏ, Dịch Thu Bạch tắm xong mở nắp ra làm một ngụm.
Giọng hệ thống vang lên liên tục: "Chúc mừng người chơi 173 thành công vượt qua trạm kiểm tra số 9, trong phó bản Bích Đào Hoàng Hậu..."
Hai tiếng "tích tích" ẫm ĩ, âm thanh hệ thống đột nhiên sắc bén: "Bay sạch, bay sạch!"
Dịch Thu Bạch: "..."
Quỷ gì vậy?
Hệ thống: "Người chơi 173 trong phó bản Bích Đào Hoàng Hậu vi phạm quy tắc, xử phạt bay sạch điểm tích luỹ, trở về con số lúc mới bắt đầu."
Dịch Thu Bạch: "..."
Đau đớn nho nhỏ truyền tới từ sau cổ.
Giống như lần trước, vài giây sau giọng hệ thống vang lên: "Người chơi 188, cập nhật thành công."
Hệ thống: "Hiện tại tiến hành lấy số liệu ký ức, người chơi 188 nhận được hai đoạn số liệu."
Hệ thống: "Đang tải số liệu xuống..."
Dịch Thu Bạch cầm chai nước khoáng chưa kịp phản ứng lại, phòng khách sạn lập tức biến thành phòng bệnh.
Đống dụng cụ lạnh như băng chiếm nửa không gian, một người bệnh nhân trẻ tuổi đang ngồi trước bàn viết lách gì đó.
Dịch Thu Bạch tò mò tiến lên quan sát, chữ viết trên giấy lờ mờ không rõ.
Hình như người nọ dùng rất nhiều sức lực hoàn thành nó.
Trạng thái tinh thần hắn vô cùng kém, xương cốt lỏng lẻo như có thể ngã xuống bất cứ lúc nào.
Dịch Thu Bạch cảm thấy kỳ lạ, xã hội đã phát triển hiện đại, tại sao hắn còn phải viết thư tay?
Viết cho ai?
Người bệnh suy nhược hiển nhiên không chống đỡ được lâu, hắn vịn cái bàn đứng dậy, dáng đi lung lay sắp ngã.
Theo bản năng Dịch Thu Bạch muốn tiến lên đỡ, nhưng cánh tay lại bắt vào không khí.
Lúc này hắn mới nhận ra đây chỉ là đoạn số liệu ký ức.
Dịch Thu Bạch nhìn hắn không chuyển động, lại đi tới trước bàn xem nội dung bức thư.
Cũng chả hiểu hệ thống cố tình hạ thấp độ phân giải xuống hay gì mà bức thư lờ mờ không rõ chữ.
Người bệnh đột nhiên trợn mắt nhìn hắn: "Cậu đang nhìn gì đấy?"
Dịch Thu Bạch hết hồn vội vàng quay lại.
Cặp mắt người nọ đen nhánh sáng người như có thể xuyên qua tâm can.
Bệnh nhân nhìn hắn, dùng chất giọng quái dị hỏi: "Chắc cậu tò mò tôi là ai lắm nhỉ?"
Dịch Thu Bạch nhìn đông nhìn tây, chả nhẽ con hàng này đang nói chuyện với mình?
Bệnh nhân tiếp tục nói: "Tôi chính là cậu."
Dịch Thu Bạch: "???"
Bệnh nhân: "Nếu cậu còn sống, hẳn là sau này cậu có thể nhìn thấy tôi lần nữa."
Dịch Thu Bạch: "???"
Giọng hệ thống đột ngột cắt ngang: "Đoạn số liệu ký ức đầu tiên của người chơi số 188 đã được tải xong."
"Đoạn thứ hai đang được tải xuống..."
Cảnh tượng lập tức thay đổi.
Màn đêm buông xuống, hai bên tường xuất hiện, hiển nhiên hắn đang đứng trong một cái ngõ cụt.
Bảy tám thằng nhóc choai choai tụ tập bắt nạt một cậu thiếu niên cùng cùng tuổi.
Dịch Thu Bạch không nhìn rõ mặt nó, chỉ biết ngũ quan thiếu niếu niên thanh tú mềm mại