Nghe mẹ kể Châu Ánh Vĩ hôm nay 6 giờ tối mới về vì vướng phải buổi học nâng cao trong đầu tuần
Châu Mãn Kì dùng dao gọt bưởi làu bàu :"Đã cuối cấp đâu mà học cái gì lắm thế"
Quả dưa hấu đáng thương tội nghiệp của Châu Mãn Kì đã bị nứt làm đôi nhờ ơn của tên trộm ban chiều, Châu Mãn Kì ngậm ngùi mà cắn một múi từ miếng bưởi vừa cắt ra, thấy cũng vừa miệng nhưng lại nhàm không muốn ăn, Châu Mãn Kì cứ cho nó vào tủ lạnh để đến tối bất giác sẽ lại có người ăn hết
"Mãn Kì, Mãn Kì !!!!" Châu Ánh Vĩ đi về chưa kịp cởi giày đã chạy như kẻ điên vào nhà, miệng thì liên tục triệu hồi Châu Mãn Kì
"Sao ?" Châu Mãn Kì nhíu mày tay còn lại đang dọn dẹp vết cặn mà mình vừa cắt bưởi
"Thiệu, Thiệu Huy nó tự nhiên chuyển qua ở sát nhà mình ấy"
"Còn nữa"
"Chị ơi hôm nay nhớ dạy thêm cho em với crush luôn nha~~"
Châu Ánh Vĩ báo tin thứ hai thì giọng bắt đầu mê luyến.
Chao ôi ! Thằng mê gái, Châu Mãn Kì nghe xong lườm nguýt cậu em trai rồi gật đầu
"Thiệu Huy nhà thằng bé sao phải chuyển ?"
Thật sự không thể nhớ nhầm nhà của Băng Thiệu Huy to nức vách đổ tường, chuyển nhà đến con hẻm bình dân này sống để làm gì
"Em chỉ biết hôm nay nó qua nhà mình bồi dưỡng thôi" Trả lời cho câu hỏi dang dở, Châu Ánh Vĩ nhún vai, chân mày bên cao bên thấp
Chưa được 6 giờ Băng Thiệu Huy bấm chuông, Châu Ánh Vĩ hớt ha hớt hải tưởng crush nên bỏ bê cả cơm tối.
Mở cổng ra thì đập vào mắt cậu trai nhỏ là thằng bạn thân cao đến 1m8 như người khổng lồ trước mặt mình
Cậu vừa nhai cơm vừa hừ lạnh để cửa cho Băng Thiệu Huy vào nhà.
Mùi dầu gội đầu của Băng Thiệu Huy thoang thoảng mọi góc nhà, Châu Mãn Kì nghe thấy mùi ấy cực kì dễ chịu.
Nhìn lại đầu tóc đã chuyển thành màu đen của Băng Thiệu Huy, Châu Mãn Kì hài lòng
"Tốt lắm, có muốn ăn bưởi không ?"
"Không, không thích ăn"
Có vẻ Băng Thiệu Huy không thích ăn trái cây lắm ngày hôm qua bồi dưỡng anh cũng chẳng đụng đến dĩa trái cây tráng miệng bao giờ, cả con mắt chỉ dán vào màn hình điện thoại.
Châu Mãn Kì lấy làm lạ, vẫn cố mở tủ lạnh lấy cho anh một miếng bưởi
"Ăn đi"
Không dám cãi lại, Băng Thiệu Huy ậm ừ cắn được vài phát rồi lại ngậm nó trong miệng
"Thiệu Huy, cậu có phải con nít không ? Ăn mà cứ ngậm vậy hả ?" Châu Mãn Kì trợn tròn con mắt làm Băng Thiệu Huy một phen hú vía, anh sợ hãi nhai cho kĩ rồi nuốt ực
Theo chân cô lên phòng, luồn chìa khoá vào khe, cô mở cánh cửa
Phòng riêng cô không to hay đẹp như của anh, vừa đủ chỗ ngủ, chỗ học bài nhưng khái quát thì trông rất ấm cúng.
Tông nền có hai màu là vàng, đen cũng là hai màu mà cô cực kì thích
Băng Thiệu Huy ngồi xuống