Châu Mãn Kì sải bước trên con phố cội nguồn của nền kinh tế hoàn hảo nhất trong đất nước , Hiên Lâu trú ngụ bên trong vì thế đã đồ sộ nay còn nhờ tiếng tăm mà đồ sộ thêm.
Châu Mãn Kì từng nhớ mình phải chật vật những quãng ngày dài cặp sách tân tối đè nặng hai bã vai
Có lẽ quảng thời gian ấy khổ sở mệt mõi nhưng có nó thì mới có Châu Mãn Kì bây giờ, một cô bé hiếu động bị Hiên Lâu ràng buộc trở thành thiếu nữ trưởng thành biết suy nghĩ
Đến phòng trực ban rút hồ sơ Châu Mãn Kì chẳng mấy bất ngờ bởi các thay đổi xung quanh ngôi trường, đã đập đi xây lại khá nhiều nơi quan trọng riêng trụ cột góc sân vẫn còn được giữ yên vị, nghe nói trụ cột góc sân đã có tuổi đời trên 100 năm, ban giám hiệu cũng khó lòng mà dời nó đi
"Học tỉ Mãn Kì gặp học bá Hữu Lâm chưa ạ ?" Đàn em hiện đang là chủ tịch hội học sinh sắp tài liệu của cô ra bàn cho gọn gẽ tình cờ hỏi thăm
Châu Mãn Kì đưa con ngươi hướng về chỗ khác, học bá Hữu Lâm là đồng môn của cô ngày còn đi học có kha khá shipper đẩy thuyền hai người nhưng Châu Mãn Kì không cần nói cũng biết cô không thích Hữu Lâm, từng đường nét trên khuôn mặt đã nói tất cả cô chỉ mong giữa cả hai là một tình bạn đồng trang lứa đẹp
Hôm nay đàn em lại hỏi thăm về cậu bạn đồng môn ấy, trong lòng Châu Mãn Kì chẳng vướng bận hay xao xuyến vốn cô cũng không nghĩ sẽ có ngày gặp Hữu Lâm ở đây
"Vừa nhắc tào tháo, tào tháo tới"
Đàn em khẽ nháy mắt với bóng dáng thư sinh cao to từ ngoài bước vào, sau đó chủ tịch hội học sinh cũng nhường chỗ để họ hàn huyên với nhau sau nhiều tháng chưa gặp
Hữu Lâm cười đầy chất phác, giật lấy tập hồ sơ trong tay Châu Mãn Kì :"Để tớ cầm hộ cậu"
Châu Mãn Kì không nói cười đáp lễ
Gặp nhau tại Hiên Lâu vào đầu hè thế này, thời gian còn khá dài bởi họ cũng không bận bịu khá nhiều về năm tháng rong chơi của mình, Hữu Lâm dẫn Châu Mãn Kì vào một quán cà phê mang phong cách cổ điển những thập niên 80-90, bản nhạc Ode To Joy chơi đến điệp khúc thì cửa đón khách mở sột soạt
Đôi nam nữ bước vào, là Hữu Lâm và Mãn Kì
Quán cà phê không có trà sữa nên Châu Mãn Kì gọi một li soda việt quất, hôm qua Băng Thiệu Huy mua hương việt quất cho cô khiến cô nghiện nó thật rồi, cái vị thanh thanh ấy chẳng lẫn đi đâu được, êm êm dịu dịu
"Cậu chọn ngành gì thế ?" Hữu Lâm nhâm nhi cà phê đắng dù đã được nêm vài muỗng đường nhưng cái vị đăng đắng vẫn tồn tại nơi đầu lưỡi
"Chẳng biết nữa, chỉ biết tớ sẽ học đại học ở thành phố Phan Lâm giàu thứ hai tại nước chúng ta mà thôi"
Mặt Hữu Lâm thoáng buồn khi nghe qua,