Cuối tuần Băng Thiệu Huy rủ rê Châu Mãn Kì dạo qua trung tâm thương mại của Băng thị, Băng Thiệu Huy diện trên người áo khoác hoodie xanh cộng thêm quần short đen ngang đầu gối, Châu Mãn Kì ăn vận thoải mái với áo thun trắng size L và quần short đôi với anh
Châu Mãn Kì nghĩ khi tới trung tâm thương mại Thiệu Huy sẽ dắt cô anh uống thoả thích bởi cô không thích mua sắm càng không thích nhận quà người khác tặng cho mình
Đời không như là mơ Băng Thiệu Huy chèn ép Châu Mãn Kì vào một cửa hàng sang trọng nhìn vào cũng biết chuyên bán đồ hiệu đắt đỏ, anh chọn cho cô hết một sạp đồ treo trên giá rồi lại đẩy cô vào phòng thay đồ xem xét sau khi mặc vóc dáng liệu có ổn
"Bỏ lại đi, em thấy anh mua hơi nhiều ! " Châu Mãn Kì gom nửa số đồ trên tay nhân viên trả về giá cũ, cô chống nạnh than thở
"Anh cũng biết làm sao đây, cái nào em mặc cũng đẹp" Băng Thiệu Huy thản nhiên trả lời
Nhân viên tiếp tân đứng bên cạnh cười tủm tỉm nhờ vào anh mà kha khá đống đồ nhiều người tiếc tiền còn chưa dám đụng đã được thanh lí bằng thẻ đen quyền vị tối cao
Châu Mãn Kì lâu la vẫn chẳng màn đến việc thử đồ, cô thấy anh tiêu xài hoang phí, nửa đồ hiệu theo giá thị trường chưa tính lợi nhuận đã trên cả mấy ngàn đô, biết anh mong muốn dành những điều tốt đẹp cho mình nhưng anh thậm chí nhỏ tuổi mà vô lo vô nghĩ sau này vốn chỉ thiệt nhiều hơn là lợi
Băng Thiệu Huy lướt qua bóng vai lóng ngóng dù nhân viên tiếp tân chào mời Châu Mãn Kì mua thêm vài bộ nữa, anh cười khổ nhường nhịn :"Châu Mãn Kì em nói xem sau này anh du học ai sẽ lo lắng cho em ? Anh làm như này là đang bù đắp ! "
"Em biết rồi" Châu Mãn Kì ngắt ngang lời Băng Thiệu Huy đang cố trấn áp cô
Câu nói nhường nhịn ấy như là đang bù đắp rồi phủi sạch mối quan hệ, Châu Mãn Kì từ nhỏ đã nhạy cảm nghe xong thi thoảng suy nghĩ xa xôi viễn vong song tự kết liễu bằng sự buồn đời
Ngày Băng Thiệu Huy và Tô Nhược Lam đi ăn bỗng dưng xuất hiện trong kí ức của cô, có phải anh trốn tránh cô để sang nước ngoài thân mật cùng Nhược Lam ?
Quen cô lâu như vậy anh biết cô đang suy nghĩ trái với điều anh mong đợi, Băng Thiệu Huy cúi đầu xuống đối mặt với Châu Mãn Kì trêu ngươi:"Ừm! Thế khỏi bù đắp bằng vật chất nữa anh dùng thân bù đắp cho em được không ?"
Trước mặt biết bao nhiêu người, hàng chục con mắt đang xem xét họ, Băng Thiệu Huy vô liêm sỉ thuần thục nói ra khiến Châu Mãn Kì ngượng chín mặt nhận áo từ tay nhân viên tiếp tân chạy vào phòng