Trước nhà vẫn là Roll Royce xế hộp quen thuộc của anh, tay cô một bên cầm cặp xách một bên cầm đồ ăn mẹ chuẩn bị có hơi chật vật tiến về chỗ nó đang đậu
"Uống sữa không ?" Hôm nay Châu Mãn Kì mang theo hai hộp sữa, bộ dạng thiếu ăn thiếu ngủ của anh nhìn là biết chưa bỏ gì vào bụng rồi
Băng Thiệu Huy ngủ mới dậy, hai mắt nặng nhọc Châu Mãn Kì xuất hiện liền tươi tỉnh như xuân sang khẽ mỉm cười đón lấy hộp sữa đã được cô uống một nữa
Đáng nhẽ hộp sữa Băng Thiệu Huy nên uống là hộp bên trái cơ, cơ mà hộp sữa cũng có dấu hiệu bị uống một nữa vì đã cắm ống hút.
Châu Mãn Kì bặm môi :"Nó là của em"
"Anh chỉ thích uống hộp này thôi" Băng Thiệu Huy thong thả tựa lưng vào thành ghế, tông giọng trầm bình bình ngứa đòn
Quá quen nên Châu Mãn Kì thở dài một hơi lảng tránh sự ân cần thắt dây an toàn từ ai đó, tỉ mỉ mở ống hút cắm vào hộp sữa mới
Nửa hộp sữa cứ an toàn vận chuyển vào dạ dày Châu Mãn Kì cho đến khi Băng Thiệu Huy nhanh tay chợp lấy cướp trắng trợn, Châu Mãn Kì mếu máo bất lực cúi gằm mặt xuống :"Lại nữa! "
Tên đàn ông nào đó thì đắc ý hí hửng nhìn phong cảnh xa lộ bên ngoài, chả trách Châu Mãn Kì quá ngây thơ đến cả "hôn gián tiếp" cô cũng không biết
Xế hộp chỉ dừng khi đến cửa tiệm của mẹ Mãn Ánh bởi trường đại học cách đó không xa phần còn lại cô cũng không thích tai mắt quá nhiều về đời tư của mình, Băng Thiệu Huy ngồi ở ghế sau tiếc nuối nhìn bóng lưng Mãn Kì thấp thoáng chuẩn bị rời khỏi ghế ngồi
Anh kéo tay cô ngồi bệt xuống ghế, tủi thân chỉ vào gò má ngỏ ý muốn được hôn tạm biệt
"Thôi đi, anh học trò lố lăng này ở đâu ra vậy ?" Châu Mãn Kì nghiến răng ken két không ngừng dò xét xem bên ngoài có bao nhiêu người để ý đến người đàn ông thích tiếp xúc thân mật này hay không
"Một cái thôi! Hôn tạm biệt mà~~" Tên này thì khác một trời một vực, chỉ quan tâm đến lợi ích chứ chẳng hề quan tâm đến người ta đang nghĩ gì
"Trò Mãn Kì" Cùng là một tông giọng trầm nhưng cách gọi của người này khiến thiếu nữ xao xuyến hơn, không ai khác là giáo sư Sở Trạch
Châu Mãn Kì nửa người được ra ngoài, nửa người ở lại trong xe bởi kẻ không an phận liên tục mè nheo cô, Sở Trạch từ xa đã nhận ra cố tình đến gần đơn giản chỉ để chặt đuôi Thiệu Huy