Mãn Ánh tiễn Châu Mãn Kì đến căn hộ sau này sẽ trở thành nơi cô sinh sống, Châu Mãn Kì dự tính học hết đại học sẽ chuyển đi nơi khác chứ không bao giờ nghĩ mình sẽ gắn bó với khu chung cư này thật lâu
Quá trình gán lại trong xe, Châu Mãn Kì tựa lưng vào thành ghế hàng mi nhắm chặt như đã thanh thản, mỗi lần nhớ về chuyện cô và anh chia tay trong lòng nhói lên đầy đau đớn thôi thì chọn cách nhắm mắt để mắt không phải cay đắng nữa
"Nhớ ăn uống đầy đủ ...Haizz cứ nghĩ con về thành phố sống luôn với mẹ mà bây giờ chuyển ra ngoài sống rồi" Mẹ Mãn Ánh ôm cô vào lòng tiện lời nhắn nhủ cũng chẳng giấu giếm được nuối tiếc trào dâng
Châu Mãn Kì chỉ cười không nói ấm áp ôm mẹ vào lòng thật lâu sau đó xách vali đến thang máy chào tạm biệt
Bởi vì yêu Băng Thiệu Huy quá nên tất cả sự nhiệt tình và chung tình của Châu Mãn Kì đều dành cho Thiệu Huy.
Nhưng không cẩn thận lỡ yêu anh quá cô liền biến thành một đứa đáng ghét lại còn hay ghen tuông đố kỵ
Mọi phương tiện liên lạc cho anh cô đều chặn tất.
Cắt đứt liên lạc là sự ăn ý tốt nhất của chúng ta
Thang máy đưa Châu Mãn Kì đến lầu thứ 20, Châu Mãn Kì vô hồn xách theo vali đến phòng số 120 đậy cửa vào
Sở Trạch giúp Sở Hân vận chuyển đồ đạc trong nhà nhìn về cánh cửa tự động mở, Châu Mãn Kì xuất hiện tâm tình giáo sư cảm giác luống cuống vội vội đặt thùng cát tông lên bàn chạy lại xách vali hộ cô
Giáo sư giúp đỡ em gái dọn nhà cũng là chuyện bình thường nhưng hôm nay chẳng phù hợp tí nào.
Quầng thâm hiện trên vùng da quanh mắt màu sắc tối nặng bị Sở Hân thấy dặn dò cũng chẳng sao nhưng để giáo sư thấy Mãn Kì rất rất ngại
"Là vì chuyện hôm đó nên tối không ngủ à" Sở Trạch thản nhiên đi thẳng chứ không cố tình quan sát xu hướng tình trạng bất ổn của cô
Tim Châu Mãn Kì đập nhanh, đổ mồ hôi và chân tay run rẩy tự dưng bị Sở Trạch hỏi thật khiến cô lo lắng thất thường còn khó chịu hơn khi đối diện với sự tức giận của Băng Thiệu Huy
Sở Trạch giãn lông mày niềm nở nụ cười thường bày ra trước mặt mọi người, Châu Mãn Kì vẫn cảm thấy giáo sư thôi thúc mình hãy nhanh chân mà quên đi tình yêu căn bản đã thiếu sót ấy đi mà sống , từng bước chân cô nhẹ như không khí đến bên cạnh Sở Hân gượng cười
Tiếng chuông quen thuộc phát ra từ điện thoại , Mãn Kì lánh vào góc khuất.
Số Diệp Mai Nhi hiện trên màn hình nhảy số liên tục, cô thở dài chấp nhận lắng nghe :
[Mãn Kì mới hai tuần không liên lạc sao lại thành ra thế này ? Cậu chia tay thằng nhóc kia rồi lại