"Chà lâu rồi không gặp Phó chủ tịch" Sở Trạch mở lời có phần nghiêm nghị, mục đích là để Châu Mãn Kì nhận biết gia thế anh khủng đến tầm cỡ nào
Nước đi này quả không sai, Châu Mãn Kì nghe xong liền ngạc nhiên khẽ nhìn Băng Thiệu Huy có chút cảm thán
Châu Mãn Kì sực nhớ đến chuyện Sở Trạch gọi bàn giao công việc liền nhún vai :"Thầy bảo em bàn giao công việc mà"
"Công việc để sau cũng được, giờ tôi đang rảnh em có muốn đi dạo một lát rồi về không ?" Sở Trạch vừa nói vừa trưng bộ dạng đắc ý cho Băng Thiệu Huy xem
"Không đâu ạ, em thực sự rất mệt"
Một gáo nước lạnh đổ từ đầu xuống chân Sở Trạch, Châu Mãn Kì chẳng mấy hưng phấn thậm chí còn thẳng thừng từ chối, Sở Trạch mi chớp chớp nhưng không tin vào mắt mình
Đứng gần nghe chuyện Băng Thiệu Huy nhếch môi khinh bỉ, thay thế anh ở bên Châu Mãn Kì gần mười năm nhưng đến cả việc rủ rê dạo chơi đã thẳng thừng bị từ chối, Sở Trạch thật không biết cách cưa đổ con gái
"Tôi đưa cô về" Băng Thiệu Huy giương cao cằm tự đắc như đã định rõ Châu Mãn Kì sẽ theo phe mình
"Không đâu, tôi muốn về một mình" Châu Mãn Kì đối đáp vẫn vậy chẳng có tí cảm xúc
Nói rồi cô đi thẳng về khách sạn, bây giờ cô yêu bản thân mình hơn ai hết cô không cho phép ai làm tổn thương cô và bởi quá khứ đã trở thành một vách ngăn vô hình hiện hữu muốn cô yêu thương ai đó thì hãy vượt qua vách ngăn
Chưa thể quên được Băng Thiệu Huy bị từ chối thêm thảm, Sở Trạch đang rất hả hê bỗng nhận được cuộc gọi không tiện theo chân Châu Mãn Kì về phòng, kẻ nào đó liền lợi dụng cơ hội bế theo Châu Dụ Khương lẽo đẽo theo sau gót chân cô
"Cô rất gan đấy" Băng Thiệu Huy bế theo Châu Dụ Khương tức tối hăm he
"Hừ, tôi không sợ anh đâu"
"Vậy thì tôi phải báo cáo với mẹ chuyện hôm qua sớm! "
Châu Mãn Kì nghe đến hai từ "hôm qua" mặt đỏ tía tai ngượng ngùng bịt miệng Băng Thiệu Huy, Châu Dụ Khương khá khó hiểu nói thêm :"Bác Kì hôm qua làm gì mà để chó cắn vậy, bác Huy có biết không ạ ?"
Chó cắn
Băng Thiệu Huy cong môi tặng cho cô thêm một cái lườm nguýt cười nhân hậu trả Châu Dụ Khương về phòng riêng của bố mẹ, Băng Thiệu Huy đùng đùng sát khí ép Châu Mãn Kì vào góc tường
"Cô dám ví tôi là chó sao ?"
"Haha! Trẻ con còn nhỏ nên ngây ngô"
"Dám lảng tránh trả lời đúng chủ đề đi !"
"Thì, thì nhìn nó không giống chó cắn sao ?"
"Đồ ngốc đó là vết hôn"
Đôi mắt nhắm chặt của Châu Mãn Kì biểu lộ dần dần hé mở, Băng Thiệu Huy đang chèn ép cô sao có thể ấm áp đến vậy cơ chứ, rõ ràng hôm qua lạnh lẽo như tảng băng trôi hôm nay xuất hiện vài tia