Chap 20 chưa tìm thấy em tôi không tin em đã chết.
Nó tỉnh dậy ,Nó thấy mình bị nhốt trong một căn phòng tối thui, không có ánh đèn. Nó sơ hãi la hét
“có ai ngoài đó không cứu tôi với”, nhưng đáp lại nó chỉ là sự yên lặng. nó cố tìm cách tháo sợi dây đang trói tay nó, thì cửa phòng bật mở, một tên con trai bậm trợn kéo nó lôi đi. Nó không biết hắn đưa nó đi đâu, cứ cố vùng vẫy nhưng vô ích.
Khi đến đầu tàu, tên đó đẩy nó ngã, do lực đẩy khá mạnh, tay nó đập xuống nền đau rát và rướm máu. Khi thấy nó vậy thì jun cười chế giễu:
“hahahaha, nhìn mày kìa, sao mà đáng thương quá”
“jun….jun…sao lại là cậu?, joo đâu?”nó lắp bắp,nó không tin được tại sao jun lại làm vậy.
“không tao thì là ai, joo sao, hahaha, đúng là mơ tưởng, chỉ cần giả chữ viết của joo là được mà.hôm nay tao sẽ trả gấp đôi những gì mày gây ra cho tao hahahaha”-jun cười nhìn nó với ánh măt như muốn ăn tươi nuốt sống nó
“ mình đã làm gì cậu chứ?”nó hét lên
“bốp”-jun tát nó một cái, làm khóe miệng nó chảy máu
“mày không làm gì tao ah, vì mày cướp mất joo và soo của tao, vì mày mà tao bị anh em họ đuổi ra khỏi nhà”-jun nói gằn từng chữ một
“cậu bị đuổi ra khỏi nhà thì liên quan gì với tôi, không phải joo và soo nói cô về mĩ sao, giờ lại nói bị đuổi chứ”-nó (nó cứ hỏi jun đâu nên hắn nói đại jun đi mĩ)
“bốp”-nó ăn thêm một cái tát từ jun nữa
“tao không nói nhiều với mày, giờ tao sẽ ày thấy, hậu quả của việc mày đụng đến tao”-nói xong jun quay qua bảo đàn em của mình.
“đánh nó, xong tên nào muốn làm gì nó thì làm”-nói rồi jun bỏ đi xuống chiếc thuyền khác trở vào bờ. còn lại mình nó với mấy tên du côn.
“mấy người không được qua đây”-nó sợ lùi ra đằng sau
“cô em, mặc dù em đẹp nhưng anh cũng phải dạy cho em một bài học đã, đánh đi”-sau lời nói của tên đó, nó bị đánh rất nhiều, nhưng nó vẫn cố sức gỡ sợi dây ra, cuối cùng nó cũng mở được.
Ánh mắt nó bắt đầu đổi màu từ màu nâu chuyển dần dần sang màu đỏ, nó như con quỷ khát máu, nhìn chằm chằm vào bọn kia, làm bọn chúng bất ngờ. chúng không ngờ rằng một đứa con gái bị đánh như vậy mà vẫn còn sức đứng dậy, vã lại ánh mắt lại vô cùng đáng sợ.
“ tụi mày nãy giờ đánh đã tay rồi đúng không, giờ đến lượt tao”-nói xong nó lao tới mấy tên đó, đánh tới tấp,khiến chúng không kịp trở tay, nhưng do nó đang bị thương nên lực đánh của nó yếu dần đi, thấy nó vậy mấy tên đó cười khẩy.
“cô em đừng ngoan cố, cứ chiều theo bọn anh, bọn anh sẽ đối đãi em thật tốt”-thằng đó nói xong cả bon cười ầm lên
“hừ”-nó không nói gì chỉ hừ lạnh
“em đừng lui nữa hết đường rồi, hahaha”-tên cầm đầu
Rồi mấy tên đó tiến đến chỗ nó, nó không còn sức để đánh cũng không còn sức để chạy. nó nhìn xuống biển, rồi cười nụ cười nửa miệng.bọn chúng nhìn nó khó hiểu, đến lúc này mà còn cười được ah.
Thấy bọn chúng lơ là, nó nhanh chóng nhảy xuống biển, bọn kia chưa biết gì đã thấy nó lao xuống biển, vừa bất ngờ vừa tiếc ột người đẹp. sau đó hắn gọi điện cho jun
“sao rồi”-jun
“dạ, nó nhảy xuống biển rồi, tôi nghĩ nó không sống được đâu, nó bị thương rất nặng”- tên đó
“uhm, chết càng tốt, tiền tôi sẽ gửi qua cho anh”-jun cười mản nguyện nghĩ”là do mày chuốt lấy thôi, không trách tao được”
…………………còn phía hắn…………………..
Sau khi năm đứa chia nhau ra tìm mà vẫn không thấy, bọn nó nhanh chóng báo cho cô giáo và mọi người chia nhau đi tìm. Ai cũng lo lắng cho nó, nhất là hắn. Không biết nó có xảy ra chuyện gì không.
Bọn hắn đang đi thì thấy một đám con nít đang ngồi chơi với nhau, dù là hi vọng nhỏ hắn cũng muốn thử. Tụi hắn nhanh chóng tiến tới chỗ bọn