Chap 29 ji và snow trở về.
Việc ji và snow mất tích chỉ có ba bọn hắn biết, ngoài ra không một ai biết nữa. bọn hắn phải nói dối viên trưởng cô nhi viện là ji và snow qua nhà hắn ở để dễ kèm cho hai người học, bà cũng không nghi ngờ gì.
Bọn hắn suốt ngày tới bệnh viện gặn hỏi hai cô gái giả ji và snow lý do tại sao phó bang của hai cô ta lại làm như vậy, nhưng hai cô gái đó vẫn không hé nửa lời, bọn hắn nghĩ “thật trung thành”. Ngoài ra hằng ngày bọn hắn vẫn cho người tìm kiếm ji và snow nhưng vẫn không có kết quả gì.
Gần một tháng trôi qua, vẫn chưa tìm thấy, bọn hắn bắt đầu lo sợ, có khi nào ji với snow bị giết hay bị bán rồi không. chứ sao mà bắt hai người họ gần một tháng rồi chưa thả nữa. bọn hắn quyết đinh tới bệnh viện một lần nữa để tra khảo hai người kia. Nhưng khi tới mới biết hai người đó đã xuất viện cách đây ba tiếng rồi.
Joon và soo ngã khụy xuống đất
“manh mối cuối cùng cũng không còn, nếu lúc đầu báo cảnh sát bắt hai người đó là được rồi”-soo vò đầu bức tóc.
“đừng lo quá, mà hai người đứng dậy đi, đây là bệnh viện đó, người ta nhìn kia”-hắn nhắc nhở
“mặc kệ em/tôi”-soo và joon đồng thanh hét vào mặt hắn.
Hắn bực mình bỏ mặc hai thằng ngồi đó, muốn làm gì thì làm. Nhìn thấy tình trạnh của joon và soo hắn lại nhớ đến khoảng thời gian hắn cũng như vậy khi sun biến mất, tim hắn lại quặng đâu
“tại sao em lại dày vò tôi như vậy chứ, thật sự ice có phải là em không?, tôi thật sự rất nhớ em, Sun” hắn nghĩ rồi một giọt nước mắt lăn trên má hắn. hắn nhỉ thầm sẽ không bao giờ khóc vì nó nữa nhưng hắn không tài nào làm được, hắn không thể nào không nhớ tới nó.
Tại căn biệt thự gần biển
“không biết soo của mình sao rồi, có nhớ đến mình không nữa” ji than thở
“hiazzzzz, khi nào họ mới thả mình chứ, tớ cũng nhớ joon lắm”-snow hôm nay sến như con hến
Mặc dù hai người bị nhốt nhưng cuộc sống không khác gì công chúa, được phục vụ từ a đến z, chỉ mỗi tội là không có tự do.
Hai người đang nói chuyện thì có người mang đồ ăn tối vào, hai người tạm dừng cuộc nói chuyện để lắp đầy cái bụng đã.
Đang ăn thì ji và snow cảm thấy rất buồn ngủ, rồi dần dần thiếp đi, không biết trời trăng mây gió gì hết.
Lúc sáng dậy thì cả hai thấy mình đang nằm trong căn phòng quen thuộc. đang ngơ ngác không biết tại sao mình lại ở đây, không phải hai người đang ở căn biệt thự kia sao, giờ thì lại….
Đang mải mê suy nghĩ thì cánh cửa phòng mở, soo bước vào trên tay là ly sữa
“em khỏe chưa”- soo
“sao em lại….”-ji cố nhớ
“lúc bọn anh đang trong