Tôi Yêu Lucifer

Chương 2


trước sau

Ngày đầu tiên khai giảng, Sùng Hoa đến muộn.

Hồng hộc chạy đến trường, trên đường còn không quên chào hỏi vài cô nữ sinh.

Mặc dù đã chạy vội, nhưng thời gian cũng không đợi người, lớp “Lịch sử Trung Quốc cận đại” đã tan.

Rõ là hỏng bét rồi, hắn nhìn lớp học không một bóng người, bất đắc dĩ thở dài. Học kỳ này có giảng viên mới tới, ngay tiết học đầu tiên đã cúp, e là một năm sau sẽ rất chật vật đây.

Tối hôm qua, hắn không bỏ cuộc, lang thang trên trung tâm Phone dating tìm kiếm cả ngày, hy vọng có thể gặp lại tiểu thư “Người vô danh” kia. Vì cô mà hắn đã mất ngủ hết nửa tháng hè.

Thở hổn hển một lúc, hắn lau mồ hôi trên trán, lúc đang không biết nên làm thế nào, thì một học muội chuẩn bị rời khỏi phòng học, nhìn thấy hắn mắt sáng lên.

“Học trưởng ~~ đã lâu không gặp!”

Sùng Hoa theo phản xạ lộ ra nụ cười mỉm mê người: “Hi, học muội, làm sao bây giờ? Hình như đã tan lớp rồi.”

“Học trưởng, như vậy là không được nha.” Học muội ngoe nguẩy ngón trỏ, “Hôm nay lão sư có điểm danh đó.” Nhiệt tình kéo cánh tay hắn, “Lão sư vậy mà nghiêm khắc cực, chúng em gần như sợ chết khiếp, lớp này thực không dinh dưỡng gì cả…”

Đang nói cười, nghênh diện đi đến là một vị mỹ nhân áo trắng, hai mắt hắn nhất thời tỏa sáng.

Là cô! Là người khiến cho hắn tìm kiếm cả nửa ngày hè – tiểu thư “Người vô danh”!

Chỉ đưa mắt nhìn nhau chưa đến ba giây, đối với hai người, lại giống như qua vài giờ. Sùng Hoa từ kinh ngạc lúc ban đầu, đến ngay sau đó là mừng như điên, nhưng bởi vì sát khí mãnh liệt trong mắt mỹ nhân mà ngừng bước lại.

Cô trong bộ đồ vest vừa người, trên mặt điểm chút son phấn nhàn nhạt, làm cho dung nhan có chút ưu sầu kia trông có vẻ hồng hào sáng lán hơn. Nguyên bản mái tóc dài rũ xuống bờ vai nay được búi lên, cũng không hiển lộ vẻ chững chạc của người lớn, mà có loại thanh thuần và tao nhã của diễn viên múa balê.

Nhưng ánh mắt mang đầy ý cảnh cáo của cô, hoàn toàn không ăn nhập với nét ôn thuần kia một chút nào.

Hắn tham lam nhìn chiếc cằm bất khuất giương cao, cần cổ duyên dáng cùng vùng ngực tuyết trắng của cô. Chiếc áo sơ mi trong áo khoác vest cực kỳ bảo thủ, cũng không biết là sợ nóng hay chiếc áo khoác mang đến cảm giác an toàn, mà hai cúc áo trước ngực vẫn để ngỏ như trước, vô cùng dụ người mơ màng…

Học muội bên cạnh kêu lên, đánh vỡ trầm mặc của vài giây sóng ngầm mãnh liệt vừa rồi: “Thưa cô! Em xin giới thiệu với cô, đây chính là học trưởng trốn học hôm nay, Lộ Sùng Hoa.”

Toàn thân cô cứng ngắc, hôm nay lúc điểm danh đã thấy dự cảm xấu, nhưng cô tự an ủi mình, nam sinh vắng mặt này, chẳng qua là có tên đọc gần giống mà thôi…

Không ngờ, đối tượng tình một đêm của cô đúng thật là sinh viên của mình!

Cô kéo căng mặt, ngữ khí cứng rắn nói: “Chào cậu, tôi là Hồ Diễm Nhiên, giảng viên môn Lịch sử Trung Quốc cận đại.” Ánh mắt đầy cảnh cáo và bất an.

Cô vươn tay ra. Sùng Hoa liều mình đè nén nội tâm mừng như điên, không nhịn được mà nắm thêm vài giây, đến khi cô nhẹ nhàng giãy ra, mới không cam nguyện mà nới lỏng tay.

“Thưa cô, hôm nay em ngủ quên.” Hắn cung kính hạ thấp giới hạn, ánh mắt dưới hàng mi lại là kỹ năng ranh mãnh, “Thật xin lỗi ạ.”

Diễm Nhiên chỉ gật đầu qua quít, “Tiết sau đừng đến muộn nữa là được.” đoạn xoay người nhanh chân rời đi.

“Thưa cô!” Sùng Hoa gọi cô lại.

Diễm Nhiên cứng đờ bất động tại chỗ, khó khăn xoay người lại. Xong đời rồi… Cô dám lấy thái dương thề, người này nhất định là nhận ra cô rồi! Nên làm sao đây? Trời ạ, cô nên làm sao bây giờ?

“Thưa cô, học kỳ này có học tác phẩm “Người con gái trong tòa tháp” không ạ?” Trên mặt mang theo nụ cười vừa vô tội vừa đáng ghét.

“… Sẽ không.” Diễm Nhiên thoạt nhìn rất bình tĩnh, “Trò này, tác phẩm của Người Vô Danh, hẳn là lớp ‘Lịch sử văn học cận đại’ mới học đến.”

Vẻ hối hận nồng đậm trong đáy mắt cô lại làm cho ý cười trên mặt Sùng Hoa càng đậm.

“Là em nhớ nhầm ạ.” Hắn tao nhã cúi đầu chào, “Tiết sau em nhất định sẽ không đến trễ.”

Diễm Nhiên hơi kéo cong khóe miệng, xoay người chậm rãi rẽ qua góc cua, khi xác định không có người thấy, mới không nhịn được mà chạy như điên.

Tiêu rồi! Trong lòng cô tuyệt vọng gào thét. Ông trời a – tại sao người khác có tài yêu đương vụng trộm thiên phú như vậy, còn cô mới một lần ‘nhắm mắt đưa chân’, đã nhận phải loại trừng phạt này rồi? Cô cư nhiên… cư nhiên… cư nhiên dám cùng học sinh của mình làm cái chuyện kia!

Làm sao bây giờ? Làm sao bây giờ, làm sao bây giờ aaaa ~~

Nhìn theo bóng lưng Diễm Nhiên rời đi, học muội vẫn còn khoác tại khuỷu tay Sùng Hoa, thao thao liên miên nói dài nói ngắn, hắn lại chỉ lơ đễnh mỉm cười gật đầu.

‘Đi mòn gót giày tìm chẳng thấy, khi tìm thấy được chẳng tốn công’. Tục ngữ cổ nhân quả thật rất có đạo lý. Càng tốt là, hắn chẳng những biết được tên cô, hơn nữa, cô còn nhận lời giảng ở trường này.

Ít nhất trong một năm này, cô đừng hòng trốn!

Sùng Hoa tâm tình cực tốt, nụ cười mỉm trên mặt hết sức chọc người ‘tâm đãng thần trì’, khiến cho học muội bên cạnh quên mất cả nói chuyện, chỉ si ngốc ngắm nhìn khuôn mặt tuấn dật của hắn, ngay cả những nữ sinh đi ngang qua cũng kinh diễm mà liên tiếp quay đầu.

“Nào,” Sùng Hoa dụ dỗ, “Nói cho anh biết một chút thông tin của lão sư đi.”

***

Ở trong mắt Diễm Nhiên, nụ cười của Sùng Hoa tựa như yêu ma đến từ địa ngục, vừa yêu mĩ vừa còn có tính hủy diệt, làm cho cuộc sống yên bình của cô bị khuấy đảo thành sóng to gió lớn…

Cô nằm nhoài lên bàn, phát ra một tiếng rên rỉ tuyệt vọng.

“Sao thế? Bị học sinh trêu chọc rồi hả?” cùng ở trong phòng giáo viên, Thẩm giáo sư cười tủm tỉm nhìn môn sinh đắc ý của mình. Cô bé này thế mà nhảy lớp liên tục, hai mươi bảy tuổi đã làm giảng viên, có thể nói là niềm tự hào lớn nhất trong cuộc đời đi dạy của ông. “Nhất quỷ nhì ma, thứ ba học trò, thời còn trẻ em cũng…”

“Thầy, em không còn trẻ nữa.” Cô vội vàng hấp tấp lật giở giáo trình, dáng vẻ vờ như đang rất bận rộn. “Vả lại, em cũng đã có kinh nghiệm một năm dạy học, sẽ không bị học trò trêu chọc nữa.”

Lão giáo sư từng trải đẩy cặp kính lão, cẩn thận nhìn cô. Từ trước đến nay, cô vẫn luôn trấn định, cho dù tình cảm bị tổn thương, vẫn còn khá lý trí duy trì vẻ mặt bình thản bên ngoài, cho tới nay chưa từng thấy cô hoảng loạn như vậy.

Dưới ánh mắt sắc bén nhìn chăm chú của ân sư, Diễm Nhiên lại càng khó chịu hơn, “Chỉ là… chỉ là… trong lớp có vài học sinh khó đối phó.”

“Ai?” Thẩm giáo sư cố gắng nhớ lại, “Lý Hồng Đạt? Thật không hiểu chế độ giáo dục hiện tại ra làm sao, luôn dạy ra phế vật chỉ biết đối phó thi cử… học ở sở nghiên cứu cái gì? Thằng nhóc đó không phải là nghiên cứu về hạt giống sao… lại còn Phạm Tử Diên nữa? Sách thì không đọc được mấy quyển… mà mục lục sách ngược lại thì thuộc làu làu, chuyên môn thích kiểm tra thầy cô. Kỳ thực nếu gặp phải mấy học sinh gây khó dễ này, em cứ trực tiếp gọi Lộ Sùng Hoa đứng dậy là được. Luận văn của cậu ta là thầy hướng dẫn đấy, cậu ta cũng thừa sức tùy cơ ứng biến…”

Nghe thấy những từ trí mạng kia, Diễm Nhiên khẽ giật mình đánh thót một cái, gương mặt vụt chốc trở nên trắng bệch.

Thẩm giáo sư kỳ quái nhìn cô, “Làm sao vậy? Cậu ta làm gì sao?”

“Không có .” Phát hiện mình trả lời quá nhanh, Diễm Nhiên vội bình ổn lại ngữ khí, “Chỉ là cậu ta bỏ giờ học đầu tiên…”

“Chuyện này cũng hi hữu đây.” Thẩm giáo sư có chút bất ngờ, “Thằng bé kia đào hoa thì có đào hoa thật, nhưng học hành cũng rất khá. Luận văn của cậu ta rất có kiến giải, có thời gian thì thảo luận với cậu ta một chút, đề tài cậu ta nghiên cứu rất có liên quan đến luận văn tiến sĩ trước đây của em đấy. Kiên quyết chọn một đề tài khó khăn như vậy, thầy còn phải thường lo lắng thay cậu ta…”

“Ôi, lão Thẩm à, Sùng Hoa thế nào còn cần ông lo lắng chứ?” Ngồi ở bàn bên cạnh, Hoàng giáo sư ngẩng đầu lên từ trong chồng giấy, cười nói: “Đội quân tóc dài kia của cậu ta có ai mà không khăng khăng một lòng giúp đỡ cậu ta chứ? Cậu ta chỉ cần mở miệng, đầy người tự nguyện giúp cậu ta viết luận văn nữa là, may mà thằng nhóc đó cũng có chút lòng nghiên túc học hành…”

“Này này, đừng như vậy, là nữ sinh nào khóc kể lể với ông?” Thẩm giáo sư thấy buồn cười, “Thanh niên tuổi trẻ không định tính (ổn định giới tính), giao thiệp với vài bạn bè khác phái cũng không có gì hại cả. Chắc là mấy nam sinh không tìm được bạn gái, đến cáo trạng với ông phỏng?”

Trần giáo sư đối diện bật cười, “Vài thôi á? Cậu ta gần như đã đem tất cả nữ sinh của viện nghiên cứu này dùng sạch rồi! Ngày hôm qua ở trên forum trường ta còn thấy có nữ sinh vì hắn cãi nhau nữa kìa, cô đấm tôi đá lời qua tiếng lại đến là kịch liệt!”

“Ở đâu? Ở đâu?” Một đám lão giáo sư tuổi cộng lại đã hơn vài trăm, vẫn chưa hết tính trẻ con mà cùng nhau chụm đầu trước một cái màn hình vi tính, say sưa vui vẻ mà xem bát quái, còn tấm tắc bàn luận lấy làm ngạc nhiên.

Diễm Nhiên đỡ trán, bất đắc dĩ cười cười. Không sai, đám sinh viên kia đã quá xem nhẹ lòng hiếu kỳ của những vị giáo sư già này rồi. Bọn họ chẳng những tụ họp trên forum, hưởng thụ hơi thở của tuổi trẻ, mà đối với một vài học trò nào đó mắng chửi giáo sư cũng rõ như lòng bàn tay, mức độ tiếp nhận bát quái tỷ lệ nghịch với bề ngoài đạo mạo.

Lộ Sùng Hoa, một tên nhóc… vô cùng đào hoa. Trong lòng cô hạ một câu kết luận, mà gần như đã quên rằng mình cùng với “tên nhóc” kia chỉ chênh lệch có bốn tuổi.

Cô nhanh chóng gạt bỏ một chút hư vinh nho nhỏ sinh ra khi bắt gặp vẻ mừng như điên sáng rõ trong mắt Sùng Hoa khi nhìn thấy cô. Nếu đúng như lời các giáo sư nói, cô căn bản không cần lưu tâm đến cậu ta.

Tin là không đến bao lâu, cậu ta sẽ tìm được mục tiêu mới, lại triển khai kiếp sống như con bướm tình, luôn săn tìm bạn gái thôi. Đến lúc đó, cậu ta sẽ hoàn toàn quên mất cô, trả lại cuộc sống thanh tĩnh cho cô.

Chỉ cần nhẫn nại mấy tháng nữa là được, nói không chừng còn có thể nhanh hơn ấy chứ.

***

Ngày hôm sau, Diễm Nhiên phát hiện mình đã quá lạc quan rồi?

Vừa đậu xe đạp, còn chưa kịp khóa lại, cô liền bị giọng nói của Sùng Hoa hù cho sợ tới mức vuột tay, chùm chìa khóa keng một tiếng rơi xuống đất.

“Tiểu thư Người vô danh, chào buổi sáng.” Sùng Hoa lười biếng dựa lên nhà giữ xe, toàn thân tản mát ra một hơi thở nguy hiểm, như thể một con báo đang thủ thế chờ phốc tới con mồi.

Diễm Nhiên cố gắng tự trấn định mình, cúi người nhặt chìa khóa lên, “Trò Lộ, tên của tôi không phải tiểu thư Người vô danh,” cố ý nhấn mạnh ở hai chữ “trò Lộ”, nhắc nhở cậu ta chú ý thân phận của mình.

“Tôi còn chưa dự qua tiết học nào của cô, chúng ta vẫn chưa xem là quan hệ thầy trò.” Hắn cười tà mị, trong nắng sớm, nụ cười của hắn lại có cảm giác như tấm lụa nhung của màn đêm.

“Vô luận như thế nào, tôi cũng là giáo viên của cậu, cậu phải nên tôn trọng tôi.” Diễm Nhiên vẻ mặt nghiêm khắc.

“Nói vậy…” ngữ khí của hắn mang theo tiếc nuối. “Thật không phải, chúng ta cư nhiên lại vượt qua giới hạn đạo đức.”

Đôi con ngươi của Diễm Nhiên dấy lên hai đốm lửa giận nho nhỏ, khuôn mặt hơi đỏ lên, so với trang điểm còn dễ nhìn hơn.

Bingo! Cô trúng kế, không còn thái độ còn tệ hơn so với hờ hững nữa rồi. Tức giận vừa phải, có thể tăng sức chú ý của đối phương, nhưng mà phải vừa phải, không thể nổi lửa lớn hơn.

Lật ngược tà khí vừa rồi, hắn nghiêm túc trở lại, “Thực xin lỗi, tôi không nên lỗ mãng như vậy. Tôi xin lỗi.”

Như vậy ngược lại càng làm cho Diễm Nhiên không biết nên làm sao, cô phát hiện ra mình không thể đối phó được với thái độ khi thì kiêu căng, khi thì kính cẩn như vậy, lui một bước, “… Quên đi.” Cắn môi dưới, cô ôm lấy túi sách nặng trịch, vội vàng muốn chạy trốn khỏi chàng trai nguy hiểm này.

“Đợi đã,” giọng của hắn vẫn tao nhã mà đầy từ tính, “Lão sư, thích sơn ca dân tộc Hẹ không? Có thể bình phục tâm tình đó.”

Một câu này càng làm cho cô nhớ tới hình ảnh lần đầu tiên bọn họ gặp nhau, Diễm Nhiên tặng cho hắn một cái lườm mắt tức giận, vội tránh ra, rảo bước nhanh chóng rời đi, để lại sau lưng nụ cười đắc ý anh tuấn của hắn.

Hôm nay thế là đủ rồi. Sùng Hoa ở trong lòng tính toán. Gấp cái gì? Hắn nhún nhún vai, nửa kỳ nghỉ hè cũng đã nhịn được, sau này hắn có cả một năm để theo đuổi cô.

Hắn từ vị học muội kia biết được không ít thông tin, nghe nói năm trước cô dạy ở đại học T. Có nhiều bạn nữ cũng có cái lợi, ở đại học T hắn cũng có vài bạn thân là nữ, có thể cung cấp cho hắn thêm nhiều tin tức.

Hồ Diễm Nhiên, cô không chạy thoát được đâu. Hắn khẽ giương lên khóe miệng tự tin. Ngoại trừ trung trinh bên ngoài, cô sẽ phát hiện, tôi là một tình nhân tốt 100%.

Những cô gái từng kết giao với hắn, chưa từng có một câu oán giận. Đối với điểm ấy, hắn rất có tự tin.

***

Hồ Diễm Nhiên, hai mươi tám tuổi.

Sùng Hoa lật giở tư liệu của Diễm Nhiên, càng xem càng kinh ngạc. Thời còn đi học cô liên tục nhảy lớp, học kỳ hai của năm thứ hai trung học lấy học lực ngang bằng thi đậu vào trường nữ cao trung Bắc Nhất, năm thứ hai cao học (lớp 11) lại lấy học lực tương đương thi đậu vào khoa lịch sử trường đại học T, cô học đại học khi mới mười bảy tuổi.

Trong vòng ba năm đã học xong toàn bộ chương trình đại học, đặc cách thi đậu vào viện nghiên cứu, sau đó trực tiếp thăng vào lớp tiến sĩ, hai mươi bảy tuổi lấy được bằng tiến sĩ, nhận lời mời ở lại trường làm giảng viên.

Ngắn ngủi mấy hàng chữ, đã đại biểu cho linh hồn của một con người tài hoa đến kinh người.

Hồ Diễm Nhiên… cái tên này càng đọc càng thấy quen…

Hắn bỗng đứng lên, lục lọi mục tập san trên giá sách. Đúng rồi, cái tên này
hắn chẳng những từng nghe qua, mà còn xem qua rất nhiều bài viết và luận văn của cô phát biểu trong tập san. Chính một bài báo của cô, đã ảnh hưởng hắn lập tức chúi đầu vào trong vòng lịch sử quanh co mê người mà không sao giãy thoát được.

Bài báo kia chỉ là một bài viết mạn đàm* không chính quy, đề mục làm cho hắn có ấn tượng rất sâu – Lịch sử không quân cận đại. Không ngờ tới sau lưng khoa sử khô khan này, còn có ý nghĩa lịch sử sâu sắc đến vậy!

(* mạn đàm: Trao đổi ý kiến một cách nhẹ nhàng và thoải mái về một vấn đề nào đó.)

Hắn mở hộp ra lục tìm vài bài viết được cắt ra từ trang báo đã ố vàng, thật vất vả mới tìm được, trong lòng không khỏi nổi lên một cơn kích động.

Người đó là “cô”, người đó chính là “Hồ Diễm Nhiên”— kia thiếu niên tài nữ tài hoa dào dạt, thân là con gái lại “làm vua một cõi” (ý là am hiểu tường tận) trong lịch sử quân sự.

Cha cô là Hồ Quân tướng quân chiến công lừng lẫy, cô đối với lịch sử quân sự hiểu biết thấu đáo như vậy, liệu có phải bị ảnh hưởng từ người cha? Cô có biết hay không, có một thiếu niên bởi vì một bài viết của cô, mà đã thay đổi chí nguyện của cả đời, thậm chí còn ảnh hưởng đến đề tài luận văn…

Có trăm ngàn vấn đề muốn hỏi cô, dùng cả đời hỏi cũng không đủ.

Hắn dùng một loại thái độ hoàn toàn mới mà kính nể nhìn trang viết đã ố vàng kia. Đã từng là vì sao trên trời mà hắn trăm ngàn lần mộng tưởng và theo đuổi, không ngờ rằng, trong cái đêm yên tĩnh kia, vì tinh tú kia đã rơi xuống trong lòng hắn, mà hắn, thiếu chút đã đi lướt qua cô.

Ngoại trừ thân thể của cô khiến người phát cuồng kia, lĩnh vực mà hắn đang nghiên cứu, càng thêm thiêu đốt lên khao khát điên cuồng.

Mình muốn cô! Trên mặt hắn hiện vẻ kiên nghị hiếm thấy. Mình muốn cô gái đặc biệt này, mặc kệ là ở phương diện nào, mình cũng phải có được cô!

***

“Cô chính là ‘Hồ Diễm Nhiên’ kia sao.”

Nghe thấy thanh âm làm cô đau đầu, Diễm Nhiên tức giận quay đầu. Có trời biết cô trăm phương nghìn kế tránh né đến mức nào, thậm chí bận rộn trong phòng nghiên cứu đến mức bảo vệ trường đến thúc giục, mới chậm rì rì rời đi, tên nhóc chết dẫm này lại đúng là âm hồn bất tán, canh chừng ở nhà xe chặn đầu cô.

Nhìn trời đầy sao, cô thở một hơi dài thật dài, “Cậu đã sớm biết tên tôi rồi.”

“Nhưng tôi không biết, cô chính là vị tài nữ kia.” trong giọng nói Sùng Hoa có loại bình tĩnh nào đó bị đè nén.

“Tài nữ?” Diễm Nhiên rất muốn sờ trán hắn xem sao, nhưng vẫn bảo trì một khoảng cách tương đối an toàn với hắn. Tên nhóc này chắc chắn bị sốt rồi. “Này, cậu có khỏe không? Có phải bị cảm không?”

Sùng Hoa cầm tập san cùng luận văn trong tay đưa tới trước mặt cô, cô khó hiểu nhận lấy, tùy tiện lật vài trang, đoạn quăng trả lại cho hắn. “À, cậu nói cái này sao? Đó thì có gì mà đặc biệt hơn người?” cậu ta tìm thấy mấy thứ này ở đâu? Ngay cả luận văn tiến sĩ năm đó của cô cũng không bỏ sót.

Trong lòng Sùng Hoa có một cơn giận không nên lời, hắn dồn hết tâm tư đuổi theo cô nhiều năm như vậy, cô lại còn nói “Đó thì có gì đặc biệt hơn người” ư?

“Rồi sẽ có một ngày, tôi nhất định sẽ vượt qua cô.” Sùng Hoa vẻ mặt phi thường ngưng trọng, “Không chỉ những thứ này…” giơ luận văn lên, “Mà cả cô nữa! Tôi muốn theo đuổi cả người của cô, còn có trái tim của cô, và tài năng thiên phú của cô!”

Diễm Nhiên mơ hồ kiêm có chút bốc hỏa, “Cậu là học sinh của tôi! Đừng tưởng rằng cậu và tôi… Ách… cậu sẽ có ưu thế gì!” Giọng của cô nghiêm nghị, “Không nghiêm túc lên lớp, tôi vẫn sẽ theo thường lệ mà đánh rớt cậu! Lịch sử và thiên phú không có quan hệ gì cả, cái cần chính là khổ công!”

Hắn nở nụ cười, dưới bầu trời đầy ánh sao, nụ cười của hắn lại hài hòa cùng trời đêm đến vậy, ánh mắt cũng lòe lòe phát sáng, “Tốt lắm, chính là như vậy. Vậy, cô muốn làm bạn gái tôi không?”

“Tôi không cần một tên đàn ông hoa tâm khác.” Diễm Nhiên cự tuyệt không chút nghĩ ngợi, “Huống chi, tôi cũng không có sở thích luyến đồng.”

Sùng Hoa nhướn mày, “Đàn ông khác?”

Đốt ngón tay ôm sách của Diễm Nhiên dùng sức đến trắng bệch, huyết sắc trên mặt từng chút từng chút rút đi. “Tôi phải đi rồi.” Lật đật cuống cuồng như thể có ác lang đuổi theo phía sau.

“Chúng ta chỉ cách có bốn tuổi.” Sùng Hoa ngăn lại trước mặt cô.

“Tôi không muốn! Tôi chính là không muốnkhông muốn!” mặt nạ bình tĩnh của Diễm Nhiên vỡ nát, trong mắt là ánh nước doanh tròng, phẫn hận đẩy hắn một cái, “Buông tha cho tôi có được không? Xin cậu buông tha cho tôi được không? Cậu có nhiều bạn gái như vậy, không thiếu đi một mình tôi đâu! Đêm đó… là lỗi của tôi, được chứ?”

Cô lau nước mắt trên mặt, “Nếu cậu muốn lấy điều này uy hiếp tôi thì đã nhầm rồi! Trên đời này tôi cái gì cũng không có, không có cha, không có mẹ, không có người vì danh dự của tôi mà bị xỉ nhục! Ngoài lòng ham thích học tập ra… Tôi cái gì cũng không có! Mặc kệ cậu thích nói gì thì cứ nói! Tôi cũng không sợ bị nhà trường sa thải, tùy cậu cao hứng!”

“Tôi chưa từng nghĩ đến điều đó!” Sùng Hoa giương cao giọng: “Rốt cuộc là cô đang sợ cái gì? Là cái gì đang đuổi theo cô?”

Đột nhiên, giữa hai người im lặng xuống. Trong yên tĩnh, chỉ có tiếng hô hấp dồn dập của Diễm Nhiên.

“Tự tôn.” Thật lâu sau, cô mới phun ra hai chữ này, giọng nói thật nhỏ mà tuyệt vọng: “Là cái lòng tự tôn đáng chết bị sứt mẻ của tôi!”

Xoay người bỏ chạy ra cổng trường, Diễm Nhiên đón một chiếc taxi, dứt khoát mà đi.

Ngồi trong taxi, cô liều mình cắn chặt môi dưới, khắc chế xúc động muốn khóc.

Không được… mình là con gái của Hồ tướng quân, vì lòng kiêu ngạo của cha và của bản thân, nói sao cũng không được rơi nước mắt trước mặt người lạ. Màn thất thố vừa rồi, đã là vết nhơ nghiêm trọng.

Nếm được mùi máu tươi ngai ngái, cô mới biết mình đã cắn nát môi. Ngắn ngủi không đến 5 phút đi xe, lại dài như cả đời vậy, taxi chạy đến trước cửa nhà, cô lập tức lấy tiền đưa cho tài xế, không đợi thối lại liền vội vàng xuống xe, vọt vào trong nhà.

Cha cô là một quân nhân nghiêm minh kiêu ngạo, chinh chiến nửa đời người, ông không hề dựa vào trợ cấp của quốc gia mà ngồi ăn chờ chết, căn hộ cũ kỹ này là do chính cha cô mua lại.

Bước vào phòng khách, trước mắt đã mơ hồ, cuộn tròn trên chiếc ghế sofa mà cha thích ngồi nhất khi còn sống, lúc này Diễm Nhiên mới lên tiếng khóc lớn.

Mẹ qua đời khi cô được tám tuổi, cha và cô vẫn luôn sống nương tựa lẫn nhau. Tuy cha luôn đóng quân bên ngoài, rất ít khi về nhà, nhưng cô vẫn kiên cường sống một mình. Bởi vì cô biết, trong lòng cha vẫn luôn lo lắng cho cô, sẽ luôn cố gắng bớt chút thời gian về nhà.

Thế nhưng, bây giờ cha sẽ không bao giờ về nhà nữa. Bất kể cô ở bên ngoài bị ai bắt nạt, bị thương tổn gì, cũng không còn được tựa lên đầu gối ông mà òa khóc nữa.

Chưa có khoảnh khắc nào mà cô cảm thấy mình yếu nhược như lúc này, những tưởng vết sẹo cũ đã khỏi hẳn, mặt da ngoài đã khép lại vẫn rỉ mủ ra, chỉ cần xé toạc lớp da, sẽ ồ ạt chảy ra thứ tanh tưởi.

Bất lực. Cô đối với nỗi cô đơn, phẫn nộ cùng tuyệt vọng này, không có một chút biện pháp nào.

“Tôi và hắn đã chia tay rồi!” Cô ở trong phòng khách không một bóng người tuyệt vọng gào to, “Chia tay rồi! Hắn có cùng lên giường với một ngàn, một vạn người tôi cũng không quan tâm! Hắn cũng không bao giờ có thể tổn thương đến tôi nữa, cũng sẽ không khiến tôi đau lòng nữa! Cút đi! Tôi không cần khổ sở, tuyệt đối không cần khổ sở…” Nước mắt bao phủ tầm mắt, trước mắt là một mảnh sương mù mờ mịt.

Kiệt sức sau một hồi gào khóc, cô phát hiện tầm mắt mình vẫn không rời khỏi điện thoại.

Không… mình không cần gọi điện cho hắn. Cô kháng cự, mình và hắn chia tay… đã chia tay rồi…

Người bạn trai đã từng giúp cô chống đỡ vượt qua nỗi đau mất cha… Cô luôn luôn cho rằng, hắn chính là cuộc đời của cô. Vừa lên đại học đã quen hắn, mười năm dài thật dài, cô từng nghĩ rằng sẽ cứ mãi như vậy đến cả đời…

Một lần rồi lại một lần cho hắn cơ hội, một lần lại một lần tha thứ cho hắn, tin tưởng một ngày nào đó, hắn sẽ chung tình với mỗi mình cô, sẽ không hết lần này đến lần khác tổn thương cô… mãi đến khi phát hiện hai người trần trụi trên giường của người bạn thân, thế giới tốt đẹp mà cô cố gắng thêu dệt nên, cuối cùng cũng sụp đổ.

“Nếu không thì cô muốn thế nào?” Đối mặt với nước mắt lên án của cô, hắn chỉ hất tay một cái, vẻ mặt không kiên nhẫn, “Tôi cảnh cáo cô, tôi rất thích cô ấy, không muốn nghe cô nói bậy bạ khắp nơi…”

Diễm Nhiên đã làm một chuyện mà ngay cả chính cô cũng cảm thấy khinh thường – cô khúm núm, đáng thương mà cầu xin hắn quay đầu, sau đó là lòng tự tôn bị hung hăng giẫm đạp.

Cô hận chính mình, so với ai khác đều thống hận bản thân mình không có cốt khí. Cuối cùng, cô hoảng hốt bỏ chạy khỏi ngôi trường mà hai người họ đang theo học.

Bị hắn hủy hoại hết tất cả hồn nhiên và ôn nhu, nay, cô vậy mà còn nhớ đến hắn, hy vọng có thể được nghe lại giọng nói của hắn…

Vừa nhấn gọi số điện thoại quen thuộc, Diễm Nhiên vừa nguyền rủa mình. Nếu cha biết cô yếu đuối thế này, nhất định sẽ tức giận, nhất định…

Nghe điện thoại truyền đến tiếng tu tu, cô cầu nguyện lần này sẽ giống như những lần trước, người kia sẽ không nhận, sẽ để cho cô vang lên mười tiếng liền tắt…

Thế nhưng hắn lại nhận, giọng điệu phi thường không vui, “Alô?!”

Diễm Nhiên vô lực cúp điện thoại, tất cả mọi thứ… đã sớm trở thành kết cục đã định. Cô ngồi trong bóng đêm thật lâu thật lâu, không có một chút sức lực đứng lên.

Tiếng chuông điện thoại vang lên, vang thật lâu thật lâu, cô liếc mắt nhìn mặt điện thoại, là một dãy số xa lạ, cô không muốn nhận.

Nhưng người gọi đến hiển nhiên kiên trì hơn cô, sau hơn năm mươi mấy tiếng chuông, cô rốt cuộc cũng bắt máy, “Alô?”

“… Cô nghe qua, như vừa mới bị đánh vậy.” Đầu bên kia truyền đến thanh âm rầu rĩ không vui của Sùng Hoa.

“Đây cũng là một cách theo đuổi sao?” Diễm Nhiên trào phúng.

“Xem thử cô nghĩ như thế nào thôi.”

Hai người lại lâm vào trầm mặc.

Kỳ thực, cô thấy cảm kích. Bất kể là ai cũng được, chỉ cần có thể đánh thức cô tỉnh lại từ trong hồi ức đau khổ lúc này. Cô cầm điện thoại, nghe tiếng thở bình ổn của Sùng Hoa, thông qua một đường dây điện thoại, cô phát hiện dường như cô tịch cũng không còn cô tịch nữa.

“Tôi muốn đi ngủ.” sau 10 phút đồng hồ, cô rốt cục mở miệng, ngữ khí đã bình tĩnh hơn rất nhiều.

“Vậy ngủ ngon, ngày mai gặp.” Sùng Hoa không lập tức gác điện thoại, vẫn tiếp tục yên lặng chờ.

“Cậu có thể gác máy trước.” Diễm Nhiên không biết hắn đang đợi cái gì.

“Lúc đau lòng, tiếng cúp điện thoại, phi thường tàn nhẫn.” Sùng Hoa trả lời.

Cô mỉm cười, thần sắc tái nhợt. “Thì ra cậu cũng có loại kinh nghiệm này.” Thật sự mệt mỏi… vô cùng vô cùng mệt mỏi. “Ngủ ngon.”

Nhẹ nhàng, cô gác máy.


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện