Diễm Nhiên như một làn hương, cứ như vậy mà tan biến, dù tìm cỡ nào cũng không biết được cô đã đi đâu.
Sùng Hoa không thể tin được, từ trước đến nay cô vẫn luôn nhẫn nhục chịu đựng, cư nhiên lại sử dụng thủ đoạn trả thù nghiêm lệ đến mức này. Chuyển nhà, tắt điện thoại, ngay cả thư mời dạy học tất cả đều từ chối, chỉ trong chưa đầy một đêm, cô cứ như vậy mà biến mất.
Chỉ để lại một tờ giấy ngắn gọn:
Cám ơn cậu đã làm bạn trong khoảng thời gian này. Vĩnh viễn không gặp lại!
Thậm chí ngay cả kí tên cũng không!
Hắn hốt hoảng tìm kiếm khắp nơi, nhưng không ai có thể nói cho hắn tung tích của Diễm Nhiên, thậm chí ngay cả giáo sư Thẩm cũng không biết Diễm Nhiên đã đi đâu.
Ngày qua ngày, hắn chờ ở trước cửa nhà Diễm Nhiên, cổng lớn khóa kín, im ắng không một chút thanh âm.
“Không… cô ấy sẽ không bỏ mình đi.” Sùng Hoa thì thào tự nhủ, “Diễm Nhiên… chẳng qua chỉ là nhất thời giận dỗi. Mình phải cho cô ấy biết, cô ấy là người mình yêu nhất, ít nhất đừng để cô mang theo ưu thương rời đi…”
Diễm Nhiên cuối cùng cũng không trở về, mạng giao thiệp rộng rãi của hắn không hề có một chút tác dụng. Học kỳ mới đã bắt đầu, thậm chí hắn đã lục tung danh sách giáo sư của tất cả trường cao đẳng ở Đài Loan, kiểm tra mấy lượt, nhưng vẫn không tìm được cái tên Diễm Nhiên.
Cuối cùng hắn gần như tuyệt vọng. Diễm Nhiên vốn ít bạn bè, mà Xảo Tư vừa nghe giọng của hắn liền cúp điện thoại, còn những chỗ quen biết qua loa khác của cô lại càng không biết tung tích.
Có thể Diễm Nhiên đi Đông Đại chăng? Hắn hy vọng đầy cõi lòng lại tra tìm danh sách giáo sư ở Đông Đại, thất vọng phát hiện không có tên Diễm Nhiên.
Cô xuất ngoại sao? Tuyệt vọng thật sâu, khiến hắn đột nhiên mất đi động lực săn mồi, thậm chí hoài nghi mình sao lại vì những nữ nhân dáng vẻ kệch cỡm không thú vị kia mà hết lần này đến lần khác tổn thương Diễm Nhiên, để cho cô nhiều lần phải rơi lệ.
Nhớ lại, hắn mới biết được mỗi một giọt nước mắt kia, đều mang theo sự nhẫn nại của lòng kiên nhẫn của Diễm Nhiên. Chỉ vài tháng ngắn ngủi kia, hắn đã hoang phí hết tất cả ôn nhu và tình yêu của cô.
Vậy thì quên đi thôi. Hắn cố tự nhủ. Thời gian cuối cùng rồi sẽ gột rửa hết thảy ưu thương, vĩnh viễn sẽ có một mối tình mới, tình nhân mới chờ đợi hắn, chỉ cần lại yêu thương một người con gái khác, rất nhanh, hắn cũng sẽ quên được Diễm Nhiên đã biến mất vô tung kia…
Một ngày qua đi, một tháng qua đi, học kỳ cuối cùng ở viện nghiên cứu cũng đã kết thúc, luận văn của hắn được duyệt qua, nhưng rốt cuộc cũng không thể yêu được một cô gái nào.
Luôn lấy họ so sánh với Diễm Nhiên. Đen hơn Diễm Nhiên, hắn chê giống như than; trắng hơn Diễm Nhiên, hắn ngại mặt không còn chút máu; xấu hơn Diễm Nhiên, hắn cảm thấy khó coi; đẹp hơn Diễm Nhiên, hắn lại chê người ta là dong chi tục phấn.
Hắn đã mất đi tính cách luôn đối tốt với nữ nhân, luôn không nhẫn nhịn được thời gian một bữa cơm. Cũng không phải họ không tốt, mà đơn giản là – họ không phải Diễm Nhiên.
Thời gian không mang đi tình yêu giành cho cô, ngược lại còn dần dần lên men từng chút tốt đẹp của quá khứ. Ngẩn người nắm tờ giấy được cắt ra từ trang báo đã ố vàng, nội dung đã sớm thuộc nằm lòng. Thời thiếu niên, hắn đã bắt đầu ngưỡng mộ vị tài nữ thế gian hiếm có này, nhưng lúc đã có được cô, lại tàn nhẫn thương tổn cô, khiến cô thất vọng mà bỏ đi.
“Em rốt cuộc đang ở nơi nào?” Hắn thì thào nói, “Tôi không cầu xin em trở về bên tôi… mất em, tôi mới biết được đau khổ dày vò của em lúc trước. Ít nhất hãy để chính miệng tôi nói với em một câu thật xin lỗi… Vì tất cả mọi thứ trong quá khứ, nói với em một câu thật xin lỗi…”
Trả lời lại hắn, chỉ có khôn cùng yên tĩnh.
Đài Bắc không có cô, chỉ có mưa rào cuồng bạo, cùng cái nóng bức tưởng như vĩnh viễn vô chừng của ngày hè. Hắn càng ngày càng khó nhẫn nại, cứ thế ngày qua ngày, tháng qua tháng, không có tận cùng, hắn tưởng niệm trong tuyệt vọng.
Điều duy nhất để có thể tưởng nhớ đến đoạn tình cảm tốt đẹp đã mất kia, chỉ có căn nhà cửa khép chặt của Diễm Nhiên. Bên trong cánh cửa im lìm kia từng có tiếng cười đùa hạnh phúc, ngăn cách hắn với bên ngoài.
Nửa năm qua, ngày ngày hắn đều đến đây, mãi đến khi trên cánh cửa kia dán lên tờ giấy ‘bán nhà’ của công ty môi giới. Một tia hy vọng cuối cùng chớp mắt tan biến hầu như không còn, ngay cả nơi dùng để tưởng niệm cũng sắp mất đi.
Hắn cưỡi trên chiếc xe đạp biến tốc mà Diễm Nhiên để lại bên ngoài căn hộ không mang đi. Đây là phương tiện giao thông Diễm Nhiên thích nhất… Đón gió, hắn nước mắt tràn khóe mi. Khi Diễm Nhiên cưỡi xe đạp, cũng nhìn thấy phong cảnh như vậy sao?
Hắn đau lòng càng kịch liệt, trái tim như thể vỡ vụn thành bụi phấn, nhưng vẫn còn gắng gượng đập, mỗi một cái đập, là một cơn đau nhức.
Hồi ức về Diễm Nhiên, như một bản án chung thân. Nhưng màn lao ngục này, hắn lại vô lực đào thoát, mà cũng không muốn đào thoát.
Đây là màn trừng phạt không có cách nào dừng lại.
***
Ngày Sùng Hoa lấy được bằng thạc sĩ, cự tuyệt lời mời của bạn bè, tự mình mua một lốc bia, lẳng lặng trốn trong một công viên nhỏ gần nhà Diễm Nhiên mà uống.
Trong bụi cây rậm rạp, từ góc ngồi của hắn có thể nhìn thấy cửa sổ phòng Diễm Nhiên, nhưng rèm cửa màu đỏ đã đổi khác.
Mới hơn nửa năm trôi qua thôi sao? Hắn lại cảm thấy nửa năm này sao lại kéo dài trường kỳ, gian nan đến vậy, như thể đã qua một đời người.
Hắn vẫn không thể quên được Diễm Nhiên, theo dòng thời gian trôi qua, nỗi nhớ cô lại tăng lên, đối với tất cả về cô càng thêm yêu thương tham luyến. Giống như tất cả những linh hồn nữ nhân mà hắn từng phụ bạc đồng loạt phản ngược lại, cuối cùng thì hắn đã hiểu được nước mắt đau lòng của họ.
Sám hối mà sợ hãi, hắn nhìn lên trời cao, lại không biết nên hướng về vị thần linh nào để cầu nguyện.
Một lon lại một lon, làm cho gương mặt hắn đỏ lên, hai tay run run, người say, nhưng lòng không say được.
“Diễm Nhiên…” Hắn đau đớn gọi lên cái tên này, cúi đầu.
Bóng cây lay động, mang đến ngọn gió nhè nhẹ khoan khoái của mùa hè, nhưng giọt nước mắt rơi vào lòng bàn lại nóng hổi đến thế.
Diễm Nhiên…
Ngay cả khí lực kêu trời gọi đất mà thét lên cũng không có, nỗi đau thật sự cũng không phải kêu gào là có thể giải quyết.
Cuối cùng, say ngã lên trên bàn đá mát lạnh, bạch mã vương tử từng tiêu sái sạch sẽ tựa như thiên sứ kia, hiện tại lại như kẻ lang thang mặt đầy phong sương.
Một cô bé làn da ngăm đen lặng lẽ tiến đến gần hắn, trong mắt là nỗi thương cảm không nên có.
Từ khi Sùng Hoa sinh ra, bắt đầu đã thủ hộ hắn, trong bất tri bất giác Mặc Mặc Hắc đối với vương tử Ma giới mà mình từng giám sát từ nhỏ đến lớn này, có một loại cảm giác xem như là em trai. Trong cuộc sống thuận buồm xuôi gió của hắn, tất cả suy sụp tích lũy qua hai mươi mấy năm qua, không bằng tra tấn sâu đậm của nửa năm này.
Cho dù là ác ma, cũng có lòng dạ yếu mềm của phụ nữ a.
Nó lặng lẽ đặt một tờ báo lên bàn đá, ngay sau đó giống như bay mà trốn lên ngọn cây. Ngồi trên cành cây đa đong đưa, búng tay một cái làm cho Sùng Hoa tỉnh lại.
Sùng Hoa mở đôi mắt nhập nhèm say lờ đờ ra, thấy tờ báo trên bàn đá. Hắn không biết mình xem loại báo quảng cáo này làm gì, chỉ vô thức nhìn mấy lần, lại uể oải gạt ra.
Vương tử đầu heo này! Mặc Mặc Hắc nắm chặt nắm tay, ước sao có thể đem tờ báo nhét vào mắt hắn! Vung tay lên, nổi gió làm cho tờ báo tới gần thêm chút nữa, lực đạo không cân nhắc vừa phải, lại làm cho cả tờ báo úp lên mặt hắn. Mặc Mặc Hắc thấy thế, không khỏi cảm thấy tuyệt vọng cho lưỡng quang pháp thuật của mình.
Sùng Hoa tức giận đến xé tờ báo ra.
“Lớp tiến sĩ của Đông Đại chiêu sinh?” Căn cứ vào một loại lý do khó hiểu nào đó, Sùng Hoa trải rộng tờ báo bị hắn vò nát ra, cẩn thận đọc.
Lúc Diễm Nhiên mất tích, nơi đầu tiên hắn nghĩ cô có thể đến chính là Đông Đại, dù sao người bạn thân Xảo Tư của cô cũng ở đó.
Nhưng quyển thông tin giới thiệu về Đông Đại đã làm cho hắn thất vọng. Qua vài lần kiểm tra, vẫn không có tên Diễm Nhiên. Một người đã quyết tâm muốn biến mất, thì không ai có thể tìm thấy được.
Hoặc giả, hắn nên tự mình đi xác định một chút? Cho dù không có tung tích của Diễm Nhiên, ít nhất có thể đi hỏi Xảo Tư. Diễm Nhiên nhất định sẽ liên lạc với cô ta.
Một ngày nào đó, hắn sẽ lay động được Xảo Tư, đồng ý cho hắn gặp lại Diễm Nhiên một lần.
Trong vực sâu tuyệt vọng, dường như nhen nhóm lên một đốm ánh sáng hy vọng.
***
“Ngươi đó…” thanh âm của Bạch Soái Soái đột nhiên vang lên bên cạnh, dọa cho Mặc Mặc Hắc thiếu chút nữa té xuống cây.
Bạch Soái Soái nhanh nhẹn kéo cô bé lại. Nhiều năm ở chung, đã tôi luyện thần kinh phản ứng của nó đến một đẳng cấp nhất định.
“Nhỡ ra đại vương mà biết được, e là ngươi khỏi cần bị lưu đày, trực tiếp xử quyết ngay tại chỗ coi bộ còn nhanh hơn.” ánh mắt cậu bé đượm buồn, sóng vai ngồi cạnh trên cành cây.
Tiếng ve sầu râm ran khe khẽ, hai tiểu ác ma lại tâm trạng nặng nề.
“Ta… Ta cảm thấy tương tư hai nơi như vậy, vương tử ngược lại mất đi cơ hội phụ tình thôi.” Mặc Mặc Hắc kiên trì nặn ra lý do, “Dứt khoát để cho bọn họ gặp nhau, cái gọi là ‘yêu nhau dễ ở chung mới khó’, bằng không vương tử vĩnh viễn cũng không nổi dậy được hứng thú khai phá đối tượng phụ tình mới.”
“Nghe ngươi mạnh miệng kìa.” Bạch Soái Soái thở dài, “Người khác thất tình, ngươi làm gì mà cũng bắt chước ăn không ngon, ngủ không yên chớ?”
“Ta… ta đâu có.” Mặc Mặc Hắc cắn môi, chần chờ một lát mới nói: “Có vấn đề gì, ta sẽ tự mình gánh chịu, bởi vì ta không thương lượng với ngươi liền… đau quá! Sao mi đánh ta?” nó ôm đầu căm tức nhìn Bạch Soái Soái.
“Ngu ngốc!” Bạch Soái Soái tức giận, “Hai mươi mấy năm ở chung đều coi như công cốc phỏng? Có phúc cùng hưởng, có nạn cùng chịu, phải lưu đày thì cùng lưu đày, phải chết thì cùng chết! Có cộng sự đần như vậy, ta đã sớm giác ngộ.”
“Ngươi cũng thông minh lắm chắc?” Mặc Mặc Hắc có loại cảm giác vừa yên lòng vừa muốn khóc, “Ác ma mới không nên có phúc cùng hưởng, có nạn cùng chịu… Đều là bị nhân gian ảnh hưởng xấu a…”
“Ừ, đây đều là nhân gian ảnh hưởng xấu.” Bạch Soái Soái nghiêm túc lặp lại, không chú ý tới đám người chỉ trỏ dưới tàng cây.
Ngồi trên nhánh cây mềm mại đong đưa theo gió thật dễ chịu, có điều… bọn chúng lại quên ẩn thân rồi.
***
Rất thuận lợi, Sùng Hoa thi đậu vào Khoa tiến sĩ của trường Đông Đại.
Khai giảng, hắn cố ý chọn lớp của Xảo Tư. Từ xa nhìn thấy cô, cười chào hỏi, cô lại làm như không thấy, tiêu sái đi qua.
Tay lúng túng dừng giữa không trung, hắn cũng không tức giận. Đây là báo ứng nên nhận, hắn cười khổ.
Trường Đông Đại sân rất rộng, chiếc xe đạp biến tốc của Diễm Nhiên phát công dụng. Sau khi đậu xe lại, kinh ngạc phát hiện có một chiếc xe giống y chang ở trong nhà xe.
Không nhịn được nhìn lâu hơn một chút, hiệu xe đạp này không nhiều lắm, ngoại trừ Diễm Nhiên, hắn không thấy những người khác đi.
Cầm lấy ba lô, hắn quyết định lại đi gặp Xảo Tư. Mặc kệ cô ta khinh bỉ mình cỡ nào, tung tích của Diễm Nhiên, cũng chỉ có cô ta mới biết.
Gõ cửa văn phòng Xảo Tư, đẩy cửa đi vào, phát hiện cô đang có khách. Cô gái kia thân hình gầy yếu, liền kinh ngạc nhìn cô.
Nói không nên lời vì sao, hắn đột nhiên kích động tiến lên bắt lấy cô gái kia.
Bất chợt nhìn lại, cô ta tuyệt đối không thể nào là Diễm Nhiên. Cặp kính gọng đen dày, kiểu tóc ngắn nghiêm túc, áo sơmi rộng và quần jean, nhìn sao cũng không giống Diễm Nhiên thanh lệ.
Nhưng hình dáng này… hơi thở này…
“Diễm Nhiên!” Hắn
không nén được kích động buột miệng gọi, lại thấy cô ta bị dọa sợ tới mức mặt cắt không còn hột máu.
“Cậu làm gì thế?” Xảo Tư tiến lên giải vây, “Cậu muốn làm gì cô ấy? Cô ta không phải Diễm Nhiên, nhìn rõ một chút!” Đẩy cô gái ra sau lưng mình, “Tốt xấu gì cậu cũng tôn trọng một chút, cô ấy tuy còn trẻ, nhưng cũng là giảng viên trường này! Nếu cậu quá phận, tôi lập tức gọi bảo vệ trường đuổi cậu ra ngoài!”
“Cô ấy rõ ràng chính là…” Sùng Hoa muốn đẩy Xảo Tư ra, lại thấy cô hất cằm lên, tuyệt không chịu nhường đường.
“Nhìn cho rõ một chút. Cậu thật sự nhớ rõ diện mạo Diễm Nhiên sao? Nửa năm a, cậu thật sự nhớ kỹ sao?”
Xảo Tư đúng lý hợp tình, khiến Sùng Hoa có chút do dự, hắn phát hiện, mình thực sự không thể hồi tưởng chính xác diện mạo của Diễm Nhiên.
Diễm Nhiên vừa rực rỡ vừa mơ hồ lưu lại trong ấn tượng của hắn, trở thành một vết thương khắc sâu mà ngọt ngào.
Nhưng ở cách ăn mặc, thậm chí khí chất bất đồng tại trên người cô gái kia, hắn không tài nào xác nhận cô ta có phải là Diễm Nhiên hay không.
“Tôi họ Hồ, Hồ Huệ.” Cô gái kia mở miệng, hoàn toàn khác hẳn với giọng nói ngọt ngào của Diễm Nhiên, nghe có vẻ trầm thấp khàn khàn, “Tôi không biết Hồ Diễm Nhiên nào.”
Hắn mờ mịt, ngơ ngác nhìn cô, thất vọng mãnh liệt khiến hắn rơi lệ.
Chàng trai trẻ xinh đẹp rơi lệ như vậy, có một loại bi ai to lớn, ngay cả Xảo Tư cũng có chút cay mũi. Ngữ khí của cô dịu xuống, “Nửa năm rồi, cô ấy không muốn gặp cậu, cậu hà tất phải tự dằn vặt mình như vậy? Cô ấy cũng không thấy được. Vả lại, bạn gái bên cạnh cậu rất nhiều, cũng không thiếu đi một mình cô ấy.” Rút mảnh khăn giấy đưa cho hắn.
“Tôi chỉ muốn cô ấy.” Hắn thẽ thọt năn nỉ, “Xin cho tôi biết cô ấy đang ở đâu.”
“Không biết.” Xảo Tư ngoảnh mặt đi, “Chẳng qua là cậu không chiếm được, cho nên mới đặc biệt tưởng nhớ mà thôi. Tôi khuyên cậu vẫn nên nhanh chóng quên cô ấy đi, buông tha cho chính mình, cũng là buông tha cho cô ấy.”
“Không! Tôi nhất định phải tìm được cô ấy!” Hắn trở nên kích động, lại cố gắng đè nén xuống. “Tôi không phải là ‘không phải cô ấy thì không được’… cũng không hy vọng xa vời cô ấy sẽ tha thứ cho tôi, tôi chỉ muốn giáp mặt nói lời xin lỗi… Tôi từng thương tổn cô ấy như vậy, hiện tại tôi đã biết sai rồi, xin cho tôi gặp lại cô ấy một lần được không?”
Xảo Tư khó xử nhìn hắn, trong lòng có chút dao động. Không, người bạn đáng thương của cô cửu tử nhất sinh mới tìm được lại trái tim bình lặng, thế nào cũng không thể lại để cho cô ấy rơi vào vòng bão tố hủy diệt nữa.
Chàng trai xinh đẹp trước mắt này giống như một cơn lốc, nhiệt tình, cuồng phiêu, nhưng tràn ngập tính hủy diệt.
Dáng vẻ Diễm Nhiên vừa chạy trốn tới nơi này thảm thương đến cỡ nào, cho đến giờ trong lòng cô vẫn còn sợ hãi.
“Không được.” Cô cự tuyệt. “Diễm Nhiên không muốn gặp cậu.”
Hắn uể oải chỉ có một giây, giữa hai đầu mày lại kiên nghị lên, “Nói vậy, cô biết cô ấy ở đâu.” Đoạn gật đầu một cái, “Biết được điều đó là được rồi, tôi sẽ lại đến.”
“Tôi sẽ không nói cho cậu biết.” Xảo Tư xoay lưng đi.
“Tôi sẽ lại đến.” Hắn lặp lại một lần nữa, không khỏi liếc mắt nhìn cô gái có dáng người cực giống Diễm Nhiên một cái, rồi mới rời đi.
Hồ Huệ nhún nhún vai, cười khổ.
Xảo Tư lo lắng nhìn cô.
“Không sao, hắn không cào trúng mình.” Cô dường như điềm nhiên không bưng tách cà phê lên, “Vừa rồi chúng ta nói đến đâu rồi?”
“Tiểu Huệ… hắn…”
“Hắn? Hắn là ai vậy? Tao không biết hắn.” Nụ cười của cô trông như có loại thông suốt của việc sống sót sau đại nạn, “Trông rất được, nhưng mình không quen biết.”
Xảo Tư gật gật đầu, yên lặng châm thêm một tách cà phê cho cô.
***
Trở lại căn hộ thuê ở ngoài trường, nội tâm bi thương Sùng Hoa thoáng được xua tan chút ít. Ít nhất Xảo Tư có biết Diễm Nhiên đang ở đâu, nói cách khác, Diễm Nhiên vẫn còn sống.
Ở trong lúc tuyệt vọng nhất, thậm chí hắn còn hoài nghi liệu Diễm Nhiên có còn tại nhân gian không. Ban đêm thường xuyên vì cơn ác mộng đó mà gào thét choàng tỉnh lại.
Lúc đó mới biết, hắn kỳ vọng nhất không phải Diễm Nhiên trở lại bên hắn, mà là Diễm Nhiên vẫn còn sống yên lành, hạnh phúc.
Chỉ cần cô còn sống, bọn họ còn cơ hội gặp lại nhau, điều này làm cho hắn cảm thấy dễ chịu hơn.
Hai đứa cháu trai cháu gái của bà chủ nhà đang chơi nhảy lò cò ở ngoài cửa, hắn đã thuê một gian phòng phía tây của tòa nhà tam hợp viện cổ xưa này, trong sân phơi lúa ngay trước cửa, sẽ thường bắt gặp hai đứa bé này đang chơi đùa.
Đứa bé gái có là làn da ngăm, bé trai có làn da trắng như tuyết, đều đáng yêu giống như thiên sứ.
Nhưng ánh mắt của bọn chúng, luôn khiến cho hắn cảm thấy có điểm khác thường, pha lẫn nét thành thục quá tuổi cùng hồn nhiên kia, có loại cảm giác mâu thuẫn một cách rất quỷ dị.
Hẳn là mình suy nghĩ quá nhiều rồi? Hắn cười chính mình tưởng tượng vô vị, lúc đang muốn quay về phòng, thì hai đứa bé kia nhoẻn miệng cười chạy tới.
“Ca ca, tan học rồi ạ?”
Hắn cũng mỉm cười theo, “Hôm nay có ngoan không? Bạch Soái Soái, Mặc Mặc Hắc?” người nhà của hai đứa nhóc này đặt tên cho chúng cũng thật thú vị, một trắng một đen.
“Chúng em rất ngoan, ca ca không ngoan sao?” trong mắt Mặc Mặc Hắc như mang theo ý cười giảo hoạt, “Bằng không tại sao lại khóc? Bị cô giáo phạt sao?”
“Ca ca mới không có…” đang nói, cổ họng đột nhiên tắc nghẹn. Diễm Nhiên trừng phạt hắn… Coi như là cô giáo phạt đi?
“Ca ca đừng buồn.” Mặc Mặc Hắc nhiệt tình bê một hộp búp bê giấy đi tới “Muội chơi với ca ca.”
“Ca ca không rảnh.” Hắn đang muốn từ chối, nhưng trong ánh mắt khẩn cầu của Mặc Mặc Hắc, đột nhiên như lồng lên ánh mắt đau thương của Diễm Nhiên…
Hắn không thể cự tuyệt.
Hai đứa bé hăng hái bừng bừng vẽ quần áo, cắt giấy, lời nói của Xảo Tư vẫn luôn lởn vởn trong đầu hắn.
“… Đây là đại tiểu thư.” Mặc Mặc Hắc lấy một con búp bê giấy xinh đẹp ra, vẽ lên mặt nó, “Chỉ cần đeo kính vào, cắt tóc đi, đổi quần áo, liền biến thành cô giáo nha.”
“Vẫn là đại tiểu thư a, chỉ là bề ngoài không giống thôi, nó vẫn là nó mà.” Bạch Soái Soái kháng nghị, “Nhìn này, sau lưng con búp bê có ghi tên đó.”
“Sửa lại là được chứ gì?” Mặc Mặc Hắc xóa tên con búp bê đi, viết lên hai chữ “cô giáo”, “Xong rồi, như vậy người khác sẽ không biết.”
Vài câu đồng ngôn đồng ngữ (lời nói của trẻ con), lại khiến cho hắn bừng tỉnh lại.
Cô gái tên Hồ Huệ kia…
“Các em chơi đi, ca ca đột nhiên nhớ ra có chuyện rất quan trọng…” Hắn vọt vào trong phòng, mở máy tính ra, bắt đầu tìm kiếm tư liệu của Hồ Huệ.
Nhìn hắn chạy đi, Bạch Soái Soái cùng Mặc Mặc Hắc thở dài, quơ mấy con búp bê giấy bỏ lại vào trong hộp sắt.
“Ý kiến giả làm con nít này thật ngu hết sức ngu.” Bạch Soái Soái thấp giọng oán giận, “Nếu để cho đám đồng liêu ở Ma giới biết được, mặt của ta phải đặt ở đâu?”
“Ngươi tưởng ta cũng thích lắm chắc?” Mặc Mặc Hắc tức giận đáp, “Bằng không ngươi có cách nào tiếp cận vương tử tốt hơn không? Ngươi tính nửa đêm xuyên tường tiến vào phòng ngài ấy, nói với ngài ấy là: ‘Vương tử điện hạ, ác ma Mặc Mặc Hắc cùng Bạch Soái Soái chờ ngài sai phái’ àh?”
“Ta cảm thấy như vậy có vẻ cool hơn.” Bạch Soái Soái căng mí mắt.
“Nếu chúng ta thực sự làm vậy, vương tử không dùng chổi chà đuổi chúng ta ra ngoài, thì cũng giúp chúng ta đăng ký khám khoa tâm thần.” Mặc Mặc Hắc trừng mắt nguýt hắn một cái, “Nom ngươi giả vờ làm con nít đến là vui. Ta nói cho ngươi biết, ta không muốn xem YoYo TV* nữa, xem nữa ta sẽ trở mặt với ngươi.”
(* tên một kênh truyền hình cáp cho trẻ em của Đài truyền hình Đông Sâm, Đài Loan, chủ yếu chiếu phim hoạt hình)
“Aizz, đây là lý do duy nhất ta còn có thể miễn cưỡng nhẫn nhịn ở nhân gian này a. Phim hoạt hình có gì không tốt?”
“Nhảm nhí!” Mặc Mặc Hắc không chút lưu tình mà hạ một từ kết luận.
“Nhảm nhí chỗ nào?” Bạch Soái Soái nhảy dựng lên, “Cái phim thần tượng gì kia mới là nhảm nhí hơn đó? Thần tượng gì chứ, người nào người nấy đều cứ như người gỗ, như vậy mà cũng có can đảm đi đóng phim!”
“Ngươi là cái tên đần độn khiếm khuyết tế bào lãng mạn!” Mặc Mặc Hắc nổi đóa, “Tình tiết lãng mạn cảm động thế kia mà cũng không cảm nhận được, cả ngày chỉ biết xem mấy con quái vật đần độn phóng điện!”
“Ngươi dám chê Bảo bối thần kỳ (Pokemon) của ta sao?!”
“Ai bảo ngươi chê thần tượng của lòng ta!”
Bọn chúng lại nhào tới vật lộn, kinh động đến Sùng Hoa còn đang cắn bút trầm tư trong phòng. Quả nhiên là con nít, chơi chơi một hồi liền đánh nhau.
Hắn lắc đầu, trên mặt có nụ cười mơ màng.
Nhưng đứa trẻ hồn nhiên, lại một lời thức tỉnh người trong mộng. Cô gái Hồ Huệ kia… Có lẽ nên điều tra kỹ lai lịch của cô ta một chút mới được.
Hắn giống như đang ở trong bóng đêm giơ tay lên không thấy được năm ngón, bắt được một tia ánh sáng hy vọng.