Trước mắt như có mấy con muỗi nhỏ vo vo bay qua, Sùng Hoa chớp chớp mắt, có lẽ do đọc sách quá lâu nên mỏi mắt.
Nhẹ nhàng đứng dậy, hiện tại không phải mùa thi lớn, trong thư viện vắng tanh. Sùng Hoa đi đến toilet muốn rửa mặt, đi qua chỗ ngồi trước cửa sổ, thấy Diễm Nhiên đang đặt sách trên đầu gối, ánh mắt lại nhìn ra mảng xanh lục đậm đậm nhạt nhạt ngoài cửa sổ, tâm thần không biết bay đến nơi nào.
Nhìn cô, không quản được bước chân của mình đi đến cạnh cô. Hắn biết hành vi đáng xấu hổ của mình giống như tên biến thái theo dõi, nhưng mà… Nỗi tương tư ấp ủ cả một năm này, làm cho hắn không thể kiềm chế được bản thân.
Cánh cửa sổ thủy tinh tinh khiết phản chiếu khuôn mặt mơ hồ của hai người, khuôn mặt trắng ngần nhìn nghiêng của cô chảy xuống một hàng thanh lệ.
“Một năm rồi.” Giọng của cô mang theo tuyệt vọng, “Cậu vẫn không thể quên cô ấy sao?”
“Hẳn là có thể.” Hắn kiềm nén mà trả lời, “Đợi tôi về với Chúa, nói không chừng có thể quên được.”
Ngoái đầu kinh ngạc nhìn hắn hồi lâu, hắn cũng đồng dạng ngưng mắt nhìn lại cô.
“Tôi là Hồ Diễm Nhiên.” Cô thừa nhận, “Nhưng cũng không phải là cô ta. Tôi không phải là cô ta hoàn chỉnh không sứt mẻ…” Lần đầu tiên trước mặt người khác, cô cởi chiếc áo sơmi dài mặc bốn mùa, bên trong chỉ mặc áo lót nhỏ, có thể nhìn được, trên da thịt là chằng chịt những vết sẹo trầy trụa may vá. “… thậm chí tôi cũng đã mất đi khả năng sinh con, và giọng nói của tôi.” Thanh âm vì nghẹn ngào mà càng có vẻ thều thào, “Tôi đã không còn là lão sư xinh đẹp mà cậu từng biết… Tôi thậm chí cũng đã đổi tên.”
Đầu ngón tay run rẩy, khẽ khàng vuốt ve lên vết sẹo như những con rết trên cổ cô, đôi mắt xinh đẹp của Sùng Hoa đong đầy nước mắt, “Hoa hồng nếu không gọi là hoa hồng, chẳng lẽ sẽ mất đi mùi hương của nó sao? Trời ạ… Em đã phải chịu loại thống khổ gì… tha thứ cho tôi, xin hãy tha thứ cho tôi… Ở thời điểm em đan đớn như thế, tôi vậy mà không hề hay biết…”
Nhẹ nhàng ôm cô vào lòng, nước mắt như mưa thấm vào trái tim đã khô cạn từ lâu của Diễm Nhiên.
“Cậu không nghe rõ sao? Tôi đã không còn khả năng sinh con, toàn thân đều là vết sẹo xấu xí.” Cô nhắm mắt lại, liều mạng đè nén cảm xúc, thân thể run run.
“Tôi từng chữ đều nghe thấy được. Từng ấy cũng không quan trọng… Quan trọng là… em còn sống, may mắn mà em vẫn còn sống… xin hãy tin tưởng tôi, một lần nữa.”
Dựa vào lòng hắn, Diễm Nhiên rốt cục bật khóc thành tiếng. Giống như trong cơn giông tố tràn ngập của cuộc đời, cuối cùng cũng tìm được bến đỗ bình yên – mặc dù cô không biết bến đậu này liệu có phải chỉ là ảo ảnh hay không.
Neo lại thôi, cô đã quá mệt quá mệt mỏi rồi. Một năm qua… nhận đủ tra tấn không chỉ là người trước mắt này, mà chính cô lúc nào cũng chịu đủ dày vò a.
Người đã kề cận với cơn chết khát, thì không có cách nào cự tuyệt dòng suối trong lành trước mắt, cho dù biết rõ chứa đầy thuốc độc thì cũng không còn quan trọng nữa.
Đêm nay, Diễm Nhiên không về nhà.
Sùng Hoa đau đớn mà nồng nàn hôn lên mỗi một vết sẹo trên người cô, kèm theo cả giọt nước mắt.
“… Rất đau đúng không, nhất định là rất đau rất đau…” Hắn hận một tràng đại kiếp nạn kia không thể xảy ra trên người mình, mà không phải là thân thể mảnh mai của cô.
Diễm Nhiên cười yếu ớt, “Không thể đau hơn nơi này.” chỉ vào trái tim.
“Hãy tin tôi.” Gắt gao bắt lấy cô, sợ hãi Diễm Nhiên lại biến mất trước mặt hắn, “Tôi tuyệt đối sẽ không làm em đau lòng nữa.”
Nhìn chàng trai trẻ trước mắt đã lay động tiếng lòng mình, Diễm Nhiên nở nụ cười đẹp đến thê lương. Trước nay cô không bao giờ nghĩ rằng, người làm cho mình không ngừng nhớ thương sẽ là một chàng trai trẻ xinh đẹp như vậy. Cô vẫn luôn cho rằng, mình sẽ yêu một nam tử hán giống như cha mình, hoặc là một học giả khiêm tốn nhàn nhã trong một biển sách.
Thế nào cũng không ngờ tới… cô sẽ đem tái tim đánh rơi trên một chàng trai xinh đẹp tựa như thiên sứ rơi xuống phàm trần.
“Anh không phải thiên sứ, mà là Lucifer.” Cô ôm Sùng Hoa thật chặt, “Yêu phải người như anh, là lỗi của em.”
Nếu lại bị tổn thương, có lẽ ngay cả mạng cô cũng phải bồi vào đi?
Nhưng mà, đắm chìm trong đôi con ngươi thuần khiết chứa bi thương của hắn, ai còn nhớ rõ quá khứ đáng sợ cùng tương lai mờ mịt chứ? Tựa như con bướm đêm biết rõ ngọn lửa diễm lệ kia là chỗ chết, vẫn không hề chùn bước mà cố lao vào dập lửa.
Cũng chỉ vì một phút rực rỡ huy hoàng trong chớp mắt kia.
Cô hiểu rất rõ tâm tình của con bướm đêm dập lửa kia, vô cùng hiểu rõ.
***
Diễm Nhiên từ chức, ở cùng Sùng Hoa tại gian phòng phía tây của tòa tam hợp viện. Cô thấy mệt mỏi, mệt đến không thể nhận lấy ánh mắt tò mò cùng thăm hỏi của người khác.
Nhưng có lẽ, cô hy vọng không thấy được gì, không hề biết đến gì, như vậy tình yêu tinh thuần của bọn họ có lẽ sẽ lâu dài được một chút.
Nhưng, Sùng Hoa cũng không làm cô thất vọng, ngoại trừ thời gian lên lớp, cơ hồ đều ở trong nhà. Căn phòng nho nhỏ này, liền trở thành nhà của họ.
Hai người cùng nhau đến trung tâm hoạt động Hoa Liên, nơi đó cách khá xa phải lái xe mới đến được, nhưng bọn họ lại vui không biết mệt.
Mang theo một chồng sách lớn, mở chiếc xe ô tô con của Sùng Hoa ra, bọn họ yêu thích phòng đọc sách có thể nhìn thấy Thái Bình Dương ở đây, ngẩng đầu lên từ trong chồng sách là có thể nhìn thấy màu xanh lam của biển cả nông nông sâu sâu, tựa như ở trong cả hơi thở.
Phòng đọc sách yên tĩnh, chỉ có tiếng vỗ bờ nho nhỏ của cơn sóng triều, cùng tiếng lật giấy rào rào. Đọc sách mệt, hai người sẽ lặng lẽ đứng dậy, nắm tay nhau tản bộ dọc theo lan can, ngằm nhìn biển cả vĩnh hằng.
Trời và biển quyện chung một màu, gió biển trong lành mát mẻ, vạn năm không ngừng thổi, tựa như có thể thổi đi tất cả sầu lo.
Theo cuộc sống ngày ngày qua đi, nét khinh sầu trên mi gian Diễm Nhiên cũng theo đó mà dần tiêu tán.
Cô thường tự hỏi định nghĩa vĩnh hằng là gì? Có lẽ, yêu nhau một ngày lại qua một ngày, có thể đi thông đến con đường vĩnh hằng đi?
Ngày hôm qua có anh, ngày hôm nay có anh, ngày mai cũng có anh… Tiếp tục rất nhiều ngày mai, nói không chừng, bọn họ sẽ luôn luôn ở bên nhau.
Niềm hy vọng này làm cho dung nhan của cô tản ra ánh sáng dịu dàng như hạt ngọc trai, mà thay đổi của cô cũng lây sang Sùng Hoa, trông hắn hiển lộ ra thần thái sáng láng. Diễm Nhiên vui vẻ, thì hắn cũng vui vẻ.
Nhân dịp nghỉ hè, bọn họ cơ hồ dẫm nát một nửa Đài Loan, dọc theo đường sắt xuôi về hướng nam, thích chỗ nào thì tùy ý lưu lại, có vài lần bị lạc trong rừng sâu, còn phải qua đêm ở đồn công an.
“Hai người là vợ chồng?” viên cảnh sát khách khí nhường lại căn phòng nghỉ cho họ, thú vị nhìn đôi tình nhân xinh đẹp trước mắt.
“Cũng sắp rồi, đây là kỳ du lịch tuần trăng mật trước kết hôn.” Sùng Hoa tự nhiên ôm vai Diễm Nhiên, nhân cơ hội đem chiếc nhẫn kim cương đã đặt ở trong túi rất lâu trước đó, đeo vào tay cô. “Xem, nhiều nhân chứng như vậy, em có từ chối cũng không được rồi.”
Cô khẽ nhếch miệng, hoàn toàn không ngờ được hắn sẽ cầu hôn bất ngờ. Viên cảnh sát trú tại đồn tuôn ra tiếng cười cùng tiếng vỗ tay, khiến cô vừa thấy buồn cười lại xấu hổ, lại không biết vì sao, nước mắt lại tràn mi.
“Em không đồng ý sao?” Sùng Hoa lo lắng.
Diễm Nhiên lau khô nước mắt, đem hai tay bắt chéo sau lưng, hất mặt lên, “Hàng đã bán ra, tuyệt không trả lại.”
“Em muốn trả, anh cũng không cho trả, thiên sơn vạn thủy cũng phải đuổi theo đem em đoạt trở về.” Không coi ai ra gì, Sùng Hoa hôn cô thật sâu.
Viên cảnh sát cười rời khỏ phòng nghỉ, nhường lại không gian cho họ.
Nho nhỏ một chiếc nhẫn kim cương, nhốt chặt trái tim hai người.
***
Chuyến du lịch quanh đảo lần này (Đài Loan là đảo), làm cho hai người đều bị ăn nắng biến đen. Diễm Nhiên rám nắng, vết sẹo trên người thoạt nhìn càng rõ hơn, nhưng cô không hề quan tâm mặc áo tắm vào, vô cùng vui vẻ nghịch nước, mặc kệ đến ánh mắt khác thường xung quanh.
Cho dù là đám lưu manh vì đến bắt chuyện bất thành mà thẹn quá hóa giận mở miệng đả thương người, cô cũng không thèm để ý, nhưng Sùng Hoa lại rất để ý.
“Mày nói lại lần nữa xem!” Sùng Hoa vẻ mặt âm lãnh túm lấy áo sơ mi hoa của tên lưu manh kia, “Mày vừa mới nói cô ấy cái gì?”
Tên lưu manh nuốt nước miếng đánh ực một cái, thằng nhóc trước mắt này xinh đẹp đến không thể tưởng tượng được, nhưng thế quái nào, bị đôi mắt trong suốt của hắn trừng một cái, hắn lại sợ đến toàn thân phát run, chỉ cảm thấy không khí nóng nực cũng đột nhiên biến lạnh như băng,
Ặc, nhiều người nhìn như vậy, nếu hắn yếu thế, mặt mũi phải để đâu? Cố lấy dũng khí, hắn hất tay Sùng Hoa ra, “Nói mười lần tao cũng dám nói! Con đàn bà chắp vá kia không ngoan ngoãn trốn trong nhà, chạy ra ngoài tính dọa người sao? Tao thấy nó đáng thương, có lòng tốt đến nói chuyện phiếm với nó, lại dám lơ tao…”
Lời còn chưa nói xong, mắt trái đã trúng một quyền, đầu đầy sao vàng năm cánh ập mặt xuống đất gặm cát.
Đồng bọn của hắn nhốn nháo lên, xắn tay áo toan muốn tiến lên hỗ trợ, nhưng Sùng Hoa lạnh lùng đảo mắt qua, cư nhiên tên nào tên nấy run bắn cả người.
“Còn ai muốn thử một chút không?”
Gương mặt hắn tuấn mỹ như thế, giọng nói dễ nghe như thế, nhưng bị ánh mắt còn đẹp hơn cả con gái kia đảo qua, không nói rõ được vì sao, chân của đám người kia lại nhũn ra khuỵu xuống, liền dập đầu gối vài cái, kéo đồng bọn gây họa bỏ chạy.
Nhìn nụ cười tà mĩ ác ý của hắn, trong lòng Diễm Nhiên không khỏi xẹt qua một tia lạnh run.
“Sùng Hoa? Sùng Hoa!” khẽ lay hắn, “Người khác nói gì em không để ý, chỉ cần… chỉ cần anh không để ý là được rồi.”
Vẻ mặt tà ác cứng đờ trong chốc lát, sau đó hiện lên vẻ hoang mang. Trong đáy lòng hắn vừa mới tuôn lên một tia sát ý, rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?
Chính hắn cũng không biết được.
Những con muỗi lúc nào cũng bay vờn trước mắt hắn, khuếch trương thành những con bướm màu đen, đập cánh nhẹ nhàng bay múa trước mắt hắn.
“Sùng Hoa?”
Hắn quay đầu lại, trong phút chốc cái gì cũng không nhìn thấy, chỉ có màu đen của điệp ảnh.
“Diễm Nhiên?” Hắn sợ hãi quơ tay với ra trước tìm kiếm, đến khi va chạm vào cánh tay ấm áp của cô, đàn bướm điềm xấu trước mắt mới tản ra, thế giới quang minh tái hiện.
Bởi vì Diễm Nhiên, thế giới của hắn mới có ánh sáng.
“Không sao rồi…” Hắn lẩm bẩm nói, khẽ vỗ về gương mặt lo lắng của cô, không biết là an ủi cô, hay là an ủi chính mình. “Không có chuyện gì… thật sự…”
Cô có chút hoài nghi chui vài vòng tay của Sùng Hoa, “Thật sao?”
“Thật.” ôm chặt lấy cô, như vậy đàn bướm điềm xấu kia mới không tái xuất hiện.
***
Những ngày tiếp theo, chỉ cần không có lớp, Sùng Hoa liền lấy xe con chở cô đi dạo quanh, bởi vậy bọn họ cũng tham gia không ít lễ hội vụ mùa (harvest festival) của dân bản địa.
Lễ hội vụ mùa ở Hoa Liên thực kinh người, cho dù đã được biểu diễn hóa, tham quan hóa, tràn đầy sức sống nhưng vẫn làm cho người ta ngạc nhiên thán phục.
Lễ hội đều như thế, bộ lạc nhỏ lại càng nhiệt liệt chè chén say sưa, thôn dân trong bộ lạc luôn rất hiếu kỳ với những người đẹp mắt như họ, tham quan qua vài bộ lạc, Diễm Nhiên cùng Sùng Hoa liền có trọn vẹn một bộ trang phục và trang sức truyền thống của tộc Amis*.
* Tộc người Amis
Lễ hội vụ mùa được cử hành vô cùng náo nhiệt, vợ của thôn trưởng đưa rượu đến, niềm nở mời Diễm Nhiên cùng nhảy múa.
“Tôi không biết nhảy, cũng không biết uống rượu.” Thịnh tình không thể chối từ, Diễm Nhiên có chút bối rối.
“Không uống rượu thì có hồng trà nha.” Thôn trưởng cười híp mắt, “Nhảy múa rất đơn giản, Asan dạy cô…” ánh mắt liếc về phía Sùng Hoa, “Cậu cũng cùng tới đi, đàn ông đừng có tiếc da thịt như thế, bị nhìn thấy cũng không đau đâu…”
Sùng Hoa buồn cười bị người trong tộc vây quanh, lột sạch phần thân trên, túi cau lớn khoác nghiêng sau lưng. Bình thường rèn luyện có cơ bắp, làm nổi bật lên gương mặt tuấn mỹ, như một con báo mạnh mẽ mà kiện mỹ.
Các thiếu nữ nín thở, nhìn lén hắn không ngừng.
Đối với những ánh mắt đó, Sùng Hoa lại hề không chú ý, nhưng lúc hắn nhìn thấy Diễm Nhiên đã được
trang điểm xong, hô hấp không khỏi dừng một giây.
Cô… thật đẹp!!
Một lớp son phấn phớt nhẹ, khiến cho cả khuôn mặt cô như bừng sáng lên, trang phục truyền thống Amis mặc trên người cô, đặc biệt có nét phong tình riêng, nụ cười mang chút ngượng ngùng, càng có nét thướt tha thùy mị, rõ ràng động lòng người.
“Làm gì nhìn em như vậy?” Cô hơi sẵng giọng.
“Em thật xinh đẹp.” Sùng Hoa khen từ đáy lòng.
“Hứ.” Cô nhẹ nhàng phì một tiếng, mặt lại hơi ửng đỏ.
Tiếng ca chấn động, bước nhảy ngắn gọn hữu lực, nghe theo điệu nhạc nhảy theo nhịp bước, Sùng Hoa đột nhiên bị cảm động.
Sinh ra làm người, mới bị cuốn hút bởi loại vui vẻ nhiệt liệt như vậy. Còn sống, thật sự là một chuyện tốt.
Tuy rằng không hiểu hàm nghĩa lời ca, nghe vài lần cũng thấy thuộc. Trưởng lão cười đưa mic cho Sùng Hoa, ý bảo hắn lên, hắn xin miễn mic, dùng thanh âm vang dội mạnh mẽ mà cất tiếng ca.
Diễm Nhiên có chút say mê nghe giọng hát êm tai của hắn, nhìn vào mắt hắn, biết là hắn đang hát cho cô nghe.
Hát lời gì… không quan trọng? Lòng của hắn, đã trực tiếp truyền đạt đến cô.
Không khí của hội trường vẫn nhiệt liệt sôi động, Sùng Hoa lặng lẽ đi đến bên Diễm Nhiên, nắm lấy tay cô, không làm kinh động đến ai, rời khỏi hội trường.
Trăng thanh gió mát, hoa quýt tản ra mật vị chua ngọt. Nhẹ nhàng ôm lấy cô, tựa như ôm lấy bảo bối trân quý nhất cuộc đời này, thành kính hôn lên môi cô.
Có ánh trăng làm chứng, hắn cả đời này chỉ yêu một người con gái.
Người con gái này tên là Hồ Diễm Nhiên.
***
Mệt mỏi và hào hứng trở về nhà, hai người đang sửa sang lại file và ảnh chụp, thì truyền đến từng tiếng đập cửa.
Sùng Hoa và Diễm Nhiên hai người nhìn nhau, hiện tại là mười giờ tối, trong tòa tam hợp viện mộc mạc này, mọi người phần lớn đã ngủ hết. Chủ nhà là một bà lão đã lớn tuổi rất hòa ái, gần như không hay đến gõ cửa phòng họ, luôn nói là đôi tình nhân nhỏ cần có thời gian riêng tư.
Vậy hiện tại là ai nhỉ?
“Có lẽ là Mặc Mặc Hắc và Bạch Soái Soái.” Sùng Hoa cười đứng dậy, “Một lát phải nói cho mẹ chúng đánh đòn mới được, nửa đêm không ngủ chạy tới đây làm gì?”
Vừa mở cửa, hắn liền sững người.
Nhìn bóng lưng cứng đờ của hắn, Diễm Nhiên nghi hoặc ngẩng đầu.
“Chị hai.” Giọng của hắn nghiến chặt.
Người con gái xinh đẹp gương mặt trang điểm tỉ mỉ, có nét mặt tương tự Sùng Hoa, nhưng trên người tản mát ra một cảm giác băng sương, khiến người cách xa ngàn dặm.
“Ngay cả điện thoại di động cũng không nghe, hại tôi từ Đài Bắc xa xôi chạy tới tận đây.” Ngay cả giọng nói cũng lạnh như băng, “Ba ba muốn gặp cậu.” Con mắt cũng không liếc mắt nhìn Diễm Nhiên lấy một lần.
Sùng Hoa trầm mặc một lát, “… Ba ba có chuyện gì?”
“Cậu cũng không biết ba ba làm sao?” Cô vặn hỏi lại, khóe môi hàm chứa băng lạnh, cười, “Cậu cũng thật giỏi nhỉ, chạy đến nơi nông thôn thanh tịnh này mà sống qua ngày, đám anh chị em chúng tôi liền phải gánh xui xẻo, bị lão già kia đổ bệnh hành tới hành lui! Bây giờ ông ta đang hấp hối, lại muốn chúng tôi gọi hết đám con hoang của lão ở bên ngoài trở về. Đám con hoang của lão già kia thật đúng là…”
“Chị hai!” Sùng Hoa lớn tiếng quát, lập tức lại mềm giọng xuống, “… Tôi biết chị và mẹ cả đã chịu khổ rất nhiều.”
Mặt nạ lạnh lùng nhất thời nứt toạc, tình cảm kịch liệt phải phi thường đè nén mới có thể bình ổn lại, “… Ngày mai trở về Đài Bắc đi. Ai biết kia lão già kia có thể chống đỡ được bao lâu?” Nói đoạn xoay người rời đi.
“Chị hai.” Sùng Hoa gọi cô, “Em sắp kết hôn, Diễm Nhiên là vị hôn thê của em.”
Lúc này cô mới cao thấp quan sát Diễm Nhiên, sắc mặt hòa hoãn xuống, “Cậu là con trai của ba ba, nhưng đừng giống như ông ấy, làm hại cả đời người ta. Hại một người không đủ, còn hại nhiều người như vậy.”
Sau khi cô đi rồi, Sùng Hoa trầm mặc hồi lâu.
“Đó là chị hai của anh.” Đối mặt với ánh mắt quan tâm của Diễm Nhiên, hắn chậm rãi nói: “Gia đình anh… có hơi phức tạp.”
“Không quan trọng.” Diễm Nhiên nhẹ nhàng nắm tay hắn, phát hiện vậy mà thật lạnh. “Có em ở cùng anh.”
Bàn tay ấm áp của cô làm cho Sùng Hoa cảm thấy khá hơn, “Cha anh… không chỉ có một vợ. Mẹ anh mất sớm, cho nên anh lớn lên cùng mẹ cả, bà đối với anh rất khách khí…” nở nụ cười ngắn ngủi, “Đối với một đứa con của vợ bé, đã xem như là rất may mắn rồi, anh chị của anh cũng không bắt nạt anh.” Chỉ hờ hững xem hắn là khách thường trú trong nhà.
“Cha anh có rất nhiều nhân tình và vợ bé, anh có thể nói là nhìn nước mắt của mẹ cả mà lớn lên. Em cũng đừng trách chị hai như thế… chị ấy cũng đã chịu rất nhiều đau khổ… Không phải hễ có tiền là có thể giải quyết tất cả đau khổ. Nếu thật sự như vậy, nhà anh hẳn đã là một gia đình hạnh phúc nhất rồi.” Nụ cười của hắn đong đầy cô đơn.
“… Rõ ràng biết vậy là rất ác liệt, nhưng… sau khi anh lớn lên, lại đi trên con đường giống ông. Vốn dĩ anh không muốn kết hôn, bởi vì không muốn để cho vợ con cảm nhận được cảm giác bị bỏ rơi và bị tình nhân ương ngạnh khi dễ, nhưng… anh đã gặp được em. Em có nguyện ý tin tưởng… tin tưởng anh có thể dừng hẳn vòng tuần hoàn đáng buồn này không?”
Cô không hề nói gì, chỉ từng chút từng chút khẽ vuốt tóc hắn.
“… Em đã giao bản thân vào trong tay anh.” Nụ cười của cô là dũng cảm, là kiên định như thế, “Mặc kệ kết quả như thế nào, đều là quyết định của chính em.”
Đem mặt chôn trong lòng cô, hắn chưa từng có cảm giác yên lòng như lúc này. Trong lòng có đầy lời muốn nói, mà cái gì cũng không nói nên lời.
“Ngày mai anh về Đài Bắc một chuyến.” thanh âm của hắn mơ hồ, “Chờ anh về, chúng ta liền kết hôn, làm một hôn lễ nho nhỏ… tuyên thệ trước Chúa… Anh sẽ dùng cả đời để đối tốt với em, trân trọng em.” Không thể giải thích vì sao lại có xúc động muốn khóc.
Diễm Nhiên nghẹn ngào, cô rưng rưng mỉm cười, “Em nguyện ý.”
Hai người cô độc ở cùng nhau, có lẽ có thể đem cô độc đuổi xa.
Mùi vị cô độc, đã được chia ra nếm trải đến triệt để.
***
“Ngươi rốt cuộc đã viết xong chưa?” Bạch Soái Soái tức tối hỏi, “Có mấy hàng chữ muốn viết tới khi nào?”
“Sao ta phải tự tay viết từng chữ một?” Mặc Mặc Hắc thẹn quá hóa giận, “Chỉ cần sử dụng ma pháp…”
“Grào~~ cái này còn cần ta phải nói à? Phụ cận có bao nhiêu nhà thờ? Ngu ngốc! Dùng ma pháp bậy bạ sẽ dẫn tới thiên sứ can thiệp, ngươi có biết hay không hả?” Bạch Soái Soái một phen đoạt lấy vở bài tập toán của cô bé, vừa viết vừa mắng, “Chưa thấy qua ma nữ nào đần như ngươi, ngay cả toán lớp 1 tiểu học mà cũng phải suy nghĩ cả nửa ngày trời…”
“Bởi vì đề bài ra quá ngớ ngẩn, ta mới không!”
“Ngươi nhanh nhanh đi viết bài tập ngữ văn cho ta đi, đừng nói nhảm nữa!”
Hai người im lìm chúi đầu làm bài tập, thời gian đã là mười hai giờ khuya.
“Biến thân thành trẻ em quả nhiên là chủ ý ngu ngốc.” Mặc Mặc Hắc không tình nguyện thừa nhận, “Sớm biết vậy liền biến thành bà chủ nhà cho rồi.”
“Chính ngươi nói biến thành bà già trông rất xấu đấy thôi.” Bạch Soái Soái trừng mắt lườm cô bé, “Nhanh viết đi! Đợi đã… ngươi viết cái quỷ gì kia? Viết lại cho ta!”
“Ngươi làm gì mà còn nghiêm khắc hơn thầy giáo thế?” Mặc Mặc Hắc nổi sùng lên, “Mình học cái này để làm gì? Làm học sinh tiểu học chỉ là ngụy trang thôi, cũng không phải là nhiệm vụ chủ yếu của ta! Sau về lại Ma giới, ta cần gì phải nhận biết thức chú âm ký hiệu này?”
“Ở nhân gian thì cần! Nhanh viết đi a! Nghiêm túc một chút, bằng không sau này lớn lên làm sao sống ở nhân gian?” Bạch Soái Soái đoạt lấy vở bài tập ngữ văn, bôi đi đống chữ nghĩa như gà bới của cô.
Mặc Mặc Hắc muốn cướp lại, cũng đã bị bôi mất hai hàng, “Grào ~~ ta viết hết nửa ngày… gượm đã!” gương mặt ngăm đen đột nhiên trở nên trắng bệch, “Lớn lên? Nhân gian?” Cô khẩn trương nhảy dựng lên, nhìn quanh bốn phía, lại vội vàng chạy đi đóng cửa sổ, “Ngu ngốc, ngươi không muốn trở về Ma giới sao? Việc này nếu để cho cấp trên biết, ngươi sẽ chết chắc!”
Bạch Soái Soái đỏ mặt lên, “Ta, ta, ta nào có…”
“Này, nhiệm vụ của chúng ta là đón vương tử về Ma giới, ngươi còn nhớ rõ chứ? Chỉ cần vương tử làm thêm một chuyện xấu nữa, cho dù chúng ta không muốn trở về cũng phải trở về.”
“Ngài ấy sẽ không đâu, gien thiên sứ của vương tử quá mạnh mẽ, hiện thời lại tìm được ‘chân mệnh thiên nữ’ của mình, căn bản không có khả năng sẽ đi tìm nữ nhân khác đâu.” Bạch Soái Soái lấy lại cuốn vở bài tập ngữ văn của cô, bắt đầu nghiêm túc giúp cô làm bài tập, “Ta viết giúp ngươi, nhưng ngươi phải chăm chỉ một chút, bằng không nuôi ngươi thì không sao, nhưng sẽ bị nhân loại cười vào mặt…”
“Nuôi ta?” Mặt cô có chút ửng hồng, “… Ngươi muốn ở lại nhân gian cùng ta á?”
“A thì… thì… ở cùng nhau lâu như vậy…” Bạch Soái Soái lắp bắp, “Ta thông minh như vậy, thuận tiện nuôi ngươi lại không có gì khó khăn… hay là ngươi muốn quay về Ma giới?”
“Ta không muốn!” phát hiện mình trả lời quá nhanh, Mặc Mặc Hắc mặt càng đỏ hơn, “Ta… ta… ta tự mình làm bài tập…”
Hai tiểu ác ma ở dưới đèn soàn soạt làm bài tập, Bạch Soái Soái ngẩng đầu nhìn lén, vừa vặn Mặc Mặc Hắc cũng đồng dạng nâng mắt lên liếc trộm, ánh mắt bọn chúng vừa chạm phải nhau, lại vội vàng cúi đầu, viết càng chăm chỉ.
“Ta… ta sẽ cố gắng học.” Mặc Mặc Hắc thanh âm nhỏ như muỗi kêu.
“Ừ.” Bạch Soái Soái ngay cả đầu cũng không dám ngẩng lên, thật lâu sau mới nhỏ giọng nói: “Cùng… cùng nhau a, chúng ta ở cùng nhau đi.”
Lại qua một hồi lâu, Mặc Mặc Hắc mới nhỏ như muỗi kêu lên tiếng đáp lời, “… Được.”
Chỉ một tiếng “được” này, trong lòng hai người giống như rót đầy mật, ngọt ngất ngây.
Hàizz… Đều là nhân gian ảnh hưởng xấu a.