[Tokyo Revengers] Làm Việc Ở Phạm Thiên Cũng Nhàn

Special chap 1


trước sau

Chương đặc biệt người kể chuyện là Asura

Hôm nay là một ngày nắng đẹp ,rất thích hợp cho việc dọn dẹp lại nhà cửa.

Tụi kia đã đi ra ngoài từ sớm cả rồi, bây giờ chỉ có mình tôi ở nhà thôi.

Không khí buổi sáng vừa yên tĩnh vừa trong lành, bình thường giờ này là Rindou hắn bắt đầu lẽo đẽo theo sau tôi để chuẩn bị bữa sáng rồi.

Tôi giải quyết nhanh bữa sáng bằng bánh mì và một ly sữa nóng.

Đầu tiên là dọn lại phòng mình, nói thật chuyển đến đây gần nửa năm rồi mà còn một vài thùng đồ tôi còn chưa mở ra bao giờ.

Hôm nay Asura tôi quyết tâm sắp xếp lại mọi thứ, cái nào xài thì xài còn không xài nữa thì vứt.

Chiếc thùng carton đầu tiên được tháo băng dính, bụi bay lên trắng xóa cả căn phòng.

Tôi ho khan mấy tiếng, phủi phủi tay để vén lớp màng bụi ra chỗ khác.

Những đồ vật bên trong thì cũng chẳng nhiều, chủ yếu là mấy quyển sách, quyển sổ mà tôi còn chẳng nhớ là mình đã mua chúng khi nào nữa.

Nhưng mà giờ vứt đi thì tiếc quá, thôi để lại vậy.

Dọn hết đống sách bám bụi ra phủi sạch, tôi cất chúng trên cái kệ trong phòng. Mặc dù khá chật vật nhưng mà cũng đủ chỗ cho tất cả.

Tôi chuẩn bị vớ tay vào bên trong để rinh thêm đống sách khác ra, chợt, ánh mắt tôi dừng lại trên một quyển sổ màu hồng đã sờn cũ.

"Ủa? Nhật kí nè."

Tạm gác lại công việc sang một bên, tôi ngồi bẹp xuống sàn nhà mà hào hứng lật lại từng trang, từng trang một.

Toàn là kỉ niệm không đó.

Này là cái thời nào nhỉ? Đúng rồi, là khi mình còn học Cao trung, tuổi trẻ thật tuyệt vời làm sao. Siêng năng và nhiệt huyết đến mức viết cả nhật kí, giờ tôi già rồi, có rảnh cũng không viết mấy cái này đâu.

Mỗi một trang giấy đã ố vàng là mỗi một kí ức sống động.

Hãy cùng tôi quay trở về thời thanh xuân tràn đầy sức sống nhé.

Thanh xuân của mọi người thì gắn liền với trường lớp, với bạn bè. Và tôi cũng không ngoại lệ, có điều...bạn bè của tôi có hơi đặc biệt hơn mọi người một chút.

Tôi hay gọi mấy đứa trong lớp là "lũ yêu quái thành tinh", mà tôi thì không thích chơi với mấy con yêu quái đâu.

"Asura, để mãi cái mái tóc ngố tàu đó thì đến khi nào mày mới có bạn trai hả?"_Một con nhỏ với quả đầu không thể nào xoăn hơn, nó vừa tô son vừa liếc mắt sang tôi mà mỉa mai.

Cho dù tao có đầu thai thì tao cũng không làm cái đầu xù như mày đâu. Đó là những gì tôi muốn nói với nó.

Nhưng lỡ tự nhận mình là mĩ nữ thánh thiện rồi, giờ gây gỗ với người ta thì cũng kì.

"Cảm ơn mày đã quan tâm đến con nhỏ ngố tàu này nha, nhưng tao nghĩ mày nên để mắt đến thằng bạn trai của mày ấy. Hôm bữa, tao thấy nó nắm tay nhỏ nào kìa."_Tôi khoác cái balo lên vai, mỉm cười đầy thùy mị rồi tặng miễn phí cho nó thông tin mà mình vô tình biết được.

Vừa nghe xong, mặt mũi nó lập tức thay đổi, nó trợn mắt đi lên nắm đầu thằng bạn trai cùng lớp.

Thà ế tới già tôi cũng sẽ đéo bao giờ tự thay đổi bản thân để có bạn trai đâu. Nói tôi ích kỷ hay sao cũng được, nếu người ta thật sự thích mình thì cho dù mình xấu thì trong mắt họ vẫn thành đẹp thôi. Đúng không?

Đời sống Cao trung của tôi sẽ thật tẻ nhạt nếu như không có bọn họ.

Nhưng mà so với chuyện được mọi người chú ý thì tôi thích làm "người tàng hình" hơn.

Hôm nay cổng trường nữ sinh bu đông đến lạ, thông thường thì không phải mấy đứa đó là đứa có vận tốc ra về đạt ngưỡng kỉ lục à?

Nhìn đứa nào đứa nấy nhảy tưng tưng lên, rồi đứa thì che mặt, đứa thì hét toáng lên trông như mấy con dở hơi.

Nhưng mà có vụ gì vậy? Không phải nhiều chuyện đâu, tôi tò mò xíu ấy mà.

Vốn dĩ mĩ nữ tôi có chiều cao vượt trội hơn hầu hết các nữ sinh khác, bởi vậy chỉ cần nhón chân thêm cái nữa là thấy rõ mồn một mọi thứ.

"Ê, nó kìa."_Rindou vỗ vai ông anh rồi chỉ ngón trỏ vào thẳng mặt tôi.

Theo hướng chỉ tay của Rindou, gần một trăm con mắt đang hướng về phía tôi.

Trời đ- má, tôi có cảm giác như mấy đứa con gái thiếu điều tụi nó muốn nuốt tôi vào bụng luôn đó trời.

"Má, bộ tuổi con rùa hay gì mà lề mề vãi, lẹ cái chân lên."_Ran nhăn nhó, bộ dạng mất kiên nhẫn mà ngoắc ngoắc tay.

"Người ta là con gái mà, mày làm gì lớn tiếng vậy."_Kakuchou lên tiếng bênh vực.

Anh bạn à, cảm ơn đã nói đỡ cho tao nhưng mà mày có thể giải thích được không?

"Hôm nay đi học thế nào? Có vui không?"_Sanzu cười tươi hỏi. Sau vụ tôi giúp hắn khâu vết thương thì tự nhiên Sanzu hắn thay đổi ghê lắm.

Nhưng mà nó có bị đuôi không vậy? Hãy nhìn luồng sát khí mà mấy nhỏ nữ sinh tỏa ra đi.

Vui cái con khỉ chứ vui!

"Tụi bây đến đây làm cái đéo gì vậy?"_Tôi chen qua đám con gái, tiến tới hỏi nhỏ Kakuchou.

"Tiện đường nên ghé qua đón mày thôi."_Kakuchou đội nón bảo hiểm lên cho tôi rồi cẩn thận cài quai nón lại.

"Má! Bây làm vậy là chết tao rồi."_Tôi vốn định vò tóc mình nhưng mà bị cái nón bảo hiểm ngăn cản rồi.

"Chết đâu? Vẫn sống nhăn mà."_Kakuchou trưng ra vẻ mặt khó hiểu.

Anh bạn là quá ngây thơ hay là quá ngu vậy? Thôi, cứ cho là vế trên đúng đi, mà vế sau cũng chẳng sai.

Thế nào ngày mai vô trường cũng bị người khác xì xào bàn tán cho coi.

Nhưng mà thôi kệ vậy, cuối cấp rồi, cùng lắm là bị bàn tán hết năm nay nữa thôi.

Bình thường tôi toàn đi xe buýt về khu nhà trọ thôi, giờ tự nhiên được trai chở trên mô tô, cảm giác có chút bỡ ngỡ. Gái mới lớn mà. :>

"Ăn gì không?"_Kakuchou hỏi.

"Hả?"_Do gió lớn quá nên là tôi chẳng nghe thấy được lời hắn nói chứ không phải do mĩ nữ bị điếc đâu nha. :v

"Ăn gì không?"

"Có."_Bằng tốc độ ánh sáng, bằng vận tốc âm thanh, tôi gật đầu đáp.

Kakuchou dừng lại ở ven đường mua cho tôi mười cái bánh cá.

Giờ có lẽ cũng đã hiểu được nguyên nhân vì sao tôi luôn đối xử dịu dàng với hắn rồi chứ?

Người gì đâu mà đáng yêu với ngọt ngào quá trời.

Chả bù cho...

"Con gái con đứa gì mà ăn khiếp vậy."_Rindou ngồi sau xe Ran, cất giọng dè biểu.

"Mai mốt mày lăn luôn nè con."_Ran góp vào một câu.

"Ủa? Hai bây nói gì vậy? Bộ nó là con gái hả?"_Sanzu là đứa quá đáng nhất, câu nói của hắn khiến cho tôi mắc nghẹn cả miếng bánh cá.

Quân đáng ghét! Quân khó ưa!

Nói gì thì mặc kệ bây, tao ăn thì tao cứ ăn, ăn hết một mình mười cái luôn đéo chia cho ai hết!

À không, có đút cho Kakuchou một miếng. Vì hắn xứng đáng. :3

Khu nhà trọ của tôi nói bình thường cũng không bình thường mà nói không bình thường là rất không bình thường. Hiểu không?

Nói chính xác là chỗ này toàn mấy chị gái thuê thôi, và mấy chị gái này

làm nghề...à...ở...hiểu chứ?

Thỉnh thoảng tôi sẽ được mấy chị tận tình hướng nghiệp cho mình luôn.

Nhưng mà mấy chị à...em vẫn chưa và chưa bao giờ có ý định dấn thân vào con đường này đâu ạ.

Tôi không ghét hàng xóm của mình, ngược lại là rất quý họ. Ngoại trừ cái vụ hướng nghiệp ra thì họ tốt lắm.

Đúng thật là đừng bao giờ nhìn vẻ bề ngoài mà phán xét người khác, tôi đã học được nó từ chính cuộc sống này.

Nhìn xem, người quen của tôi có ai bình thường không?

Tôi đã bảo là bọn họ chỉ cần đỗ xe ở đầu hẻm rồi tôi sẽ tự đi vô.

Nhưng mà mấy cái thằng lì lợm này nào có chịu nghe.

Không nghe thì ráng chịu!

Cảnh tượng đầu tiên đập vào mắt của tất cả mọi người khi đi vào con hẻm là hình ảnh một cô gái với bộ bikini mỏng dính đang ngồi hút thuốc ở trước cửa nhà.

"Asura, về rồi đó hả cưng."_Chị ấy vẫy tay với tôi.

"Mọi người ra đây nhìn xem Asura nó dắt bạn trai về nhà này."_Một chị gái khác nữa hô lên.

Sau tiếng hô của chị ấy thì mọi người đều mở toang cửa phòng, ai cũng ăn mặt hở hang mát mẻ hết. Suýt nữa là tôi tưởng mình đang ở bãi biển luôn đó.

"Asura của chúng ta lớn rồi."

"Một mình em ấy mà với bốn người luôn sao?"

"Ái chà, khỏe gớm."

Đấy, hối hận chưa hả mấy ông tướng?

Thoáng quan sát biểu cảm của từng người một, Ran, Rindou mặt đỏ bừng, Sanzu thì vẫn còn tỉnh dữ lắm.

Kakuchou thì khỏi nói, người hắn cứng đờ luôn rồi.

"N-nhà...nhà mày ở đây hả?"_Kakuchou lắp bắp.

"Ờ, gì vậy?"_Tôi biết tỏng là thằng này ngại rồi nhưng mà vẫn thích hỏi vặn lại đấy.

"K-không gì, nhộn nhịp...nhộn nhịp thật đấy."_Hắn cười gượng gạo.

Đến trước trước cửa phòng trọ của tôi rồi, mơ đi, tôi không bao giờ có ý định rủ bọn họ vô uống trà xơi bánh đâu. Lát nữa tụi này về là mấy bà chị ngoài kia tràn vào chọc ghẹo tôi chắc luôn.

"À đúng rồi, tối nay đi chơi không?"_Ran quay đầu xe lại, cất giọng hỏi.

"Gì vậy má? Tao không có dễ dãi đâu à nha."_Tôi cảnh giác nhìn Ran, đáp.

"Khùng hả? Ý ổng là rủ mày đi chơi theo nghĩa sáng ấy."_Rindou kí đầu tôi một cái rõ đau, hắn chau mày nói.

Tôi sực nhớ ra, tối hôm nay hình như là ngày diễn ra lễ hội mùa hè thì phải.

Ôi, xin hãy tha thứ cho tâm hồn của mĩ nữ. Môi trường này khiến cho tôi vô tình có những suy nghĩ sáng như màu lông của con quạ thôi...

Nhưng mà nghĩa sáng là nghĩ gì trời? Rindou nói chuyện nghe hài ghê, người ta là nghĩa gốc đó trời.

Cuối cùng thì bọn họ cũng rời khỏi đây rồi.

Chắc mai mốt nghề tay trái của tôi là tiên tri luôn quá, y như rằng bọn họ vừa rời khỏi là tôi bị các chị đẹp xúm lại hỏi như hỏi cung.

Phải giải thích dữ lắm mấy bà chị mới chịu tin đôi chút, chỉ đôi chút thôi mà mất những hai tiếng đồng hồ đó!

#còn_tiếp

Chúc mừng đứa con bé bỏng được 1 tháng tủi ????????????

Cảm ơn các độc giả rất nhiều vì đã yêu quý và ủng hộ cho cục cưng của tuii ????❤

Chúc các cô dồi dào sức khỏe và luôn vuii vẻ tích cực nha ????

Có Special chap 1 thì tất nhiên sẽ có special chap 2 nè. Tiết lộ luồn là 2 sẽ có nhiều hint lắm nha, nhưng hint của ai thì chưa biết ????????

Nhớ để lại vote và cmt nha ❤







trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện