Ngoài phòng chờ phẫu thuật, bộ ba Erika, Wakasa và Benkei đang trò chuyện rôm rả với nhau, chủ yếu là Erika và Wakasa nói qua nói lại, còn Benkei chỉ lắng nghe, đáp được câu này hay câu đấy.
"Mà này, Erika, anh hỏi cái này," Wakasa bỗng chuyển giọng nghiêm túc khác thường, "Chuyện của mày và Takeomi thế nào rồi?"
Erika im bặt, đảo mắt sang hướng khác, định lái chuyện đến đề tài nào đó thì bị ánh nhìn nghiêm khắc của Benkei giữ lại. Cô thở dài, "Thì... lỗi em vì đã lợi dụng anh ấy và Senju."
"Anh không hỏi cái đó. Anh hỏi là mày và Takeomi thế nào rồi?"
"..." Erika mím môi, "Chẳng ra gì. Trước khi đến thì em có nhắn cho anh ấy, nhưng anh ấy chỉ trả lời đúng một chữ."
Cô lấy điện thoại và mở cuộc trò chuyện với Akashi Takeomi ra rồi đưa cho Wakasa, Benkei xem. Nội dung hiển thị trên màn hình khiến cả hai hiểu được tình hình đại khái.
[ Erika: Hôm nay anh hai phẫu thuật, anh có đến không? Có cả anh Waka và anh Benkei nữa. ]
[ Takeomi: Tùy. ]
Benkei đưa lại điện thoại cho Erika, muốn tìm từ trấn an cô nhưng cũng chẳng biết phải bắt đầu từ đâu. Wakasa thì khỏi bàn. Gã phách chân lên ghế, chống cằm và thở dài không khác gì mấy lão già đang bàn chuyện chính trị.
"Giận là cái chắc." Wakasa phán. Benkei gật đầu đồng tình.
Không, mấy anh, cái này là sự thật rồi, giờ phán có hơi muộn không? Erika muốn hỏi, nhưng vài thế lực bí ẩn ngăn lại câu nói suýt bật ra từ trong miệng. Chí ít thì một anh giận, cô cũng không nên chơi ngu mà chọc tức hai người còn lại.
"Được rồi. Vấn đề bây giờ ở đây là tại sao em phải làm đến nước đó?" Wakasa mở lời.
"... Takeomi hợp tác với kẻ thù của em thì tại sao em không thể làm như vậy chứ?" Erika nhíu mày, "Nó dám sử dụng Kisaki để mồi Touman thì có khác gì chài mồi Manjirou. Thế mà anh Takeomi vẫn hợp tác với nó. Này có khác gì phản bội đâu hả anh?" Đoạn, cô ngập ngừng, "... Đối với em thì là vậy."
Nghe xong, Wakasa lắc đầu, "Nhưng em lấy Senju ra để uy hiếp Takeomi là em sai rồi, Erika ạ."
"Vậy làm thế nào mới đúng hả anh?" Erika hỏi lại, "Takeomi là nhà tư bản, anh ấy biết cái nào lợi cái nào hại. Nhưng trước bao nhiêu cái lợi mà em phân tích cho anh ấy, anh ấy làm gì dao động? Anh à, chuyện này đã không còn đơn giản là xích mích nội bộ nữa rồi, khi mà lợi nhuận kinh doanh Takeomi mang lại cho nó đã bắt đầu bám dính vào các thế lực ngoại quốc Châu Mĩ. Nếu không mượn Nasie, anh nghĩ em có biết được chuyện này không? Mạng lưới của Shiva chỉ trải từ Châu Á đến Châu u, nước Mĩ lại vướng FBI. Nếu Takeomi tiếp tục hợp tác với nó thì chẳng bao lâu, nó sẽ đủ nền tảng để phò tá ả lên thôi."
"Ả?"
"Mục đích của nó ngay từ đầu chỉ có ả ta mà thôi, và dẫu em trấn áp được ả, không có bằng chứng nào có thể chứng minh được nó sẽ lợi dụng cái thế lực sắp trở thành khổng lồ của nó để tạo vết nứt trên khiên chắn bảo hộ gia đình em cả. Em sẽ không để cho nó động lên những thứ thuộc về em!"
"Erika, mày..." Wakasa bực bội, "Anh không biết nên nói mày xem trọng lợi ích quá hay là xem trọng gia đình quá đây." Tới đây, Wakasa ngồi lại nghiêm chỉnh, đặt tay lên vai Erika, "Nhưng mày biết không, Takeomi sẽ chẳng bao giờ phản bội Shinichirou."
"Thì?"
"Nó sẽ không phản bội mày, em ạ." Wakasa phân tích, "Mày còn nhớ Haruchiyo chứ? Cái thằng bé ngày xưa đi cùng tụi anh đến thăm nhà vài lần."
"Em nhớ. Thằng bé có vết sẹo hai bên miệng, phải chứ?"
"Em biết giờ nó đang ở đâu không?" Hắn rũ mắt, "Nó rời nhà một thời gian rồi, tức là thằng bé đã rời khỏi vòng bảo vệ của Takeomi. Và bởi vì thằng Kawaju đó mà Takeomi không thể nào–"
"Này, nói cái gì đấy,Waka?"
Một giọng nam trưởng thành chen ngang lời nói của Wakasa. Cả bọn đều nhận ra giọng này. Đấy không ai khác ngoài Akashi Takeomi, đối tượng đang được nhắc đến trong đề tài giữa Erika và Wakasa.
Erika bình tĩnh ngẩng đầu, cố gắng che đi sự vui vẻ giấu trong đôi mắt đen nhưng thất bại. Từ biểu cảm mím môi nhè nhẹ đến ánh nhìn chớp liên hồi cũng đủ cho thấy tâm trạng cao hứng, nhưng Erika vẫn giả vờ dời mắt như thể cô không hề có phản ứng gì. Tuy nhiên, Wakasa đã bắt gặp nó, và Takeomi cũng thế.
Takeomi đến gần bàn chờ, ngồi xuống cạnh Erika và xoa mạnh đầu cô. Erika kinh ngạc, nhưng điều khiến cô càng kinh ngạc hơn là túi giấy còn hơi nóng mà Takeomi dúi vào tay cô.
"Ăn đi, anh biết mày lại chưa ăn gì." Takeomi điềm tĩnh nói, tiện tay còn ném qua cho Wakasa và Benkei hai túi giấy khác. Wakasa vạch túi ra và cao giọng thích thú, "Khoai lang tím này!"
Takeomi mua cho Wakasa một túi khoai lang tím, Benkei là bạch tuộc nướng, còn Erika thì đương nhiên là bánh dưa gang như mọi lần.
"Rồi mắc gì nhìn tao dữ vậy?" Takeomi khó chịu trước ba cặp mắt chằm chằm vào mình cứ như hắn là sinh vật lạ. Đáp lại hắn là một cú bật cười lớn từ Benkei và tiếng khúc khích khe khẽ của Wakasa. Erika chẳng nói chẳng rằng, chỉ lấy một chiếc bánh ra và cắn miếng giòn rụm. Có chút buồn buồn trào lên trong lồng ngực cô.
Hình như nhận ra cảm xúc của Erika, Takeomi lại duỗi tay xoa đầu cô, nhưng lần này thì nhẹ nhàng hơn, "Đừng nghĩ nhiều. Mày làm đúng, Erika, anh cần phải dứt ra khỏi nó. Lún quá sâu chỉ khiến anh và hai đứa nhỏ càng dấn thân vào con đường không lối thoát thôi."
"Còn nữa," Takeomi nói tiếp, "Anh không giận mày. Anh thấy có lỗi với mày. Rõ ràng anh biết thằng đó có âm mưu không tốt, nhưng vì Haruchiyo mà anh lại chọn lựa sai lầm. Mày giúp anh đấy, Erika."
Erika biết Takeomi đang an ủi cô. Sự thật thì có lẽ đúng một nửa như những gì hắn nói, nhưng nó vẫn không thể xóa nhòa đi áy náy điên cuồng nhào lộn trong lòng cô kể từ hồi lôi họ Akashi vào câu chuyện này.
"Chuyện Haruchiyo, nếu anh cần em giúp–"
"Không, Erika, sóng gió gia đình là chuyện nhỏ, em đừng để tâm." Takeomi cắt ngang, "Giờ thì lo cho tranh chấp giữa