Mikey chạy vội đến đỡ lấy thân thể bé nhỏ của Emma. Em nằm trọn trong lòng ngực anh trai mà đầu vẫn còn chảy máu. Hai mắt em nhắm nghiền, cánh môi hở và người thả lỏng hoàn toàn. Em không động đậy dù chỉ một chút. Trông em như đã bị rút mòn toàn bộ sanh khí.
"Chuyện gì thế này, chị!?" Mikey gần như quát vào chị gái mình trong khi Erika thì vẫn còn ngơ ngác. Cô không đáp. Cô không biết nói gì, cũng không biết chuyện gì đang xảy ra. Tất cả những gì văng vẳng trong suy nghĩ của cô chỉ còn là hình ảnh Emma ngã xuống nền đất cùng với vệt máu chảy từ đầu.
"Kisaki! Là Kisaki!" Takemichi hét lớn cái tên hung thủ. Cậu đã kịp trông thấy gương mặt của kẻ sát nhân với cây gậy bóng chày đã đánh vào đầu Emma. Chiếc mô tô chạy qua khi ấy là của Hanma, và người ra tay với Emma chính là Kisaki Tetta.
"Kisaki? Kisaki Tetta?" Erika lẩm nhẩm. Kisaki, Tetta, T, chính là chữ T đó, nó chính là hung thủ sát hại Emma. Không ai khác chính là nó, Kisaki!
Tại sao cô không nhận ra điều này sớm hơn? Tại sao chứ? Cô đã được báo trước rồi cơ mà? Tại sao cô không thể ngăn nó lại? Tại sao cô lại rời mắt khỏi Emma? Tại sao mọi chuyện lại thành ra thế này? Tại sao!?
Có phải... là do cô không?
"Do chị..." Erika thì thào, "Là do chị... Chị không thể ngăn lại nó..."
Trông thấy ba người nhà Sano đều lâm vào tình trạng bất ổn, Takemichi và Inui Seishu cũng lo lắng vô cùng. Định tìm cách nào đó vực dậy hai người để đưa Emma đến bệnh viện trước thì hành động tiếp theo của Mikey đã khiến hai cậu sửng sốt.
Chát!
"Bình tĩnh đi chị!"
Má trái hãy còn nóng ran. Đau rát khiến Erika thoát khỏi cơn mơ màng của tội lỗi. Đôi mắt đục ngầu của cô trở nên thanh minh hơn một chút và gương mặt em trai hiện lên rõ ràng trong tầm nhìn. Mikey không tức giận, cậu chỉ lo lắng. Giờ đây thì nỗi lo đã nhân lên gấp bội.
"Phải đưa Emma đến bệnh viện trước đã!" Mikey ra hiệu cho Takemichi giúp cậu đặt em gái lên lưng. Trong lúc đó, Mikey nói gấp với chị gái, "Có chuyện gì thì để sau đi chị! Em ấy... Chậc!"
Emma đang nguy kịch, suy nghĩ ấy chạy qua đầu não của Erika và buộc cô phải tỉnh lại. Erika nhanh chóng đứng dậy, giành lấy em gái từ lưng Mikey. "Chậm như em thì bao giờ mới đến nơi!?" Vừa chạy về hướng bệnh viện, cô vừa nói lớn, "Để chị đưa con bé đi!"
Được sinh ra với sức lực vượt trội hơn người thường, Erika có thể dễ dàng bế em gái mà chẳng tốn công sức. Thời gian đến bệnh viện cũng trở nên ngắn hơn. Cao gót quá vướng víu, cô trực tiếp hất chúng sang đường và chạy chân trần.
"Yên tâm đi... Emma..." Erika thở dốc và thì thào trấn an em gái.
Emma vẫn còn hơi thở, em có thể nghe được chị mình nói. Đoạn đường ngắn nay bỗng dài như vô tận. Đầu em choáng và đau lắm, đau cực kỳ, đau như thể bị hàng nghìn cây búa bổ vào liên tục. Em muốn khóc, em sợ, nhưng nằm trong vòng tay ấm áp của chị gái, nỗi sợ của em bỗng tan biến khi nào không hay. Lần đầu tiên em tiếp cận với cái chết, và đây cũng là lần đầu tiên em thấy chị gái thất thố đến thế này.
"Chị hai đẹp lắm..." Emma nói khẽ.
Chị của em đã luôn giữ cho mình một gương mặt bình tĩnh đến xa cách, nụ cười của chị dẫu có chân thành nhưng vẫn mang theo khoảng không hư vô nào đó. Chị cho phép em thân thiết với chị, nhưng chưa bao giờ chị thật sự mở lòng với em. Vậy mà ngay lúc này, khi đôi mắt chị chỉ toàn là hoảng sợ và biểu cảm chị cứng đờ vì lo lắng, chị trở nên chân thật hơn bao giờ hết. Chị không cố cười, không cố điềm tĩnh. Chị của em không hề giả vờ như trước nữa rồi.
"Đừng nói gì nữa, Emma... Không sao đâu em..." Erika có thể nghe được sự run rẩy trong giọng của mình, nhưng giờ thì cô đã còn chẳng để tâm đến việc làm nó bằng phẳng trở lại như mọi lần, "Sắp đến rồi... Em đừng ngủ, em nhé? Chị nài nỉ em..." Erika gần như cầu xin em gái mình. Giác quan ù cạc nhưng cô vẫn phải gắng gượng để đảm bảo em mình an toàn. Erika có lẽ đang sử dụng toàn bộ sức chạy từ khi sinh ra đến nay.
"Chị à, chị của em đẹp lắm... Nhưng chị đừng buồn, chị nha?" Emma tựa vào lồng ngực chị gái, máu đỏ thấm lên nền áo lụa trắng ngà, "Dù cho chị vẫn chưa mở lòng với nhà mình cũng được... Em, Mikey và anh hai đều rất yêu chị..." Em nói đứt quãng, "Em xin lỗi... vì đã không... Khụ khụ!" Máu bầm trong cổ họng trào ra ngăn giọng em lại, nhưng Emma vẫn cố gắng nói tiếp, "Chị giúp em nhắn với anh Draken là... em yêu anh ấy... nhé?"
Đã đến bệnh viện, Erika hô cấp cứu một cách gấp gáp. Khi đặt em mình lên giường chuyển đi, Erika mới đáp, "Không! Chị sẽ không nói đâu." Thấp thoáng chút bất ngờ trong mắt Emma. Trước khi cánh cổng phòng cấp cứu đóng lại, em nghe được chị mình nói vọng, "Thằng nhóc ấy thích nghe em nói hơn đấy!"
"..."
Chị gái của em ngốc quá mà. Ở bệnh viện thì không được làm ồn, chị quên rồi sao? Emma cười khẽ. Cảm nhận được ý thức đang dần trôi đi, em nhắm đôi mắt mật ong xinh đẹp lại, phó thác sự sống của mình cho những thiên thần áo trắng. Liệu em sẽ qua được cơn nguy kịch này hay không, em không dám chắc. Ngày hôm nay trở nên dài đằng đẵng đối với em, và chút suy nghĩ sót lại trước khi màu đen vây lấy