Khi Benkei đã cõng Shinichirou rời khỏi phòng bệnh, Itou nhanh chóng ra tay xóa sạch dấu vết ở hiện trường để ngụy tạo như một vụ mất tích có tranh chấp. Xong việc, bọn họ nhanh chóng thoát khỏi nơi này và lên xe tải đi đến nơi đã sắp xếp trước.
Ngay sau đó vài phút, có một chiếc ô tô khả nghi dừng lại ngay cổng thoát hiểm bệnh viện. Một gã áo xám lén lút đi vào bên trong. Khác với vừa nãy, nếu Benkei và Itou được vào trót lọt thì đến lượt gã này, một nhóm người áo đen chẳng biết từ đâu xuất hiện và chặn đường gã ta. Số bệnh nhân trong khu bệnh viện tư nhân này đã được âm thầm chuyển viện trước, hiện tại không có lấy một bóng người nào nên bọn họ liền không do dự mà xông đến tấn công vị khách không mời.
Nhóm áo đen phủ đầu như thế nhưng gã ta cũng đâu có vừa. Bị vây công hơn chục người, gã nhanh nhẹn né tránh những đòn đánh hiểm ác của bọn họ và đáp trả bằng những cú thúc mạnh vào thái dương. Thế quyền anh được thể hiện một cách trọn vẹn và hoàn mỹ nhất từ từng động tác không chút dư thừa của gã áo xám. Lính áo đen của Shiva đều trải qua huấn luyện bài bản thế mà vẫn khó lòng đánh bại một cao thủ như gã ta.
Trong khi vật lộn, gã nhạy bén phát hiện ra bọn lính này không hề có ý định gϊếŧ gã.
Quá tuyệt còn gì, gã nghĩ.
Gã ta bất ngờ rút súng và xả liên tục vào những tên áo đen đã gục gần hết. Tiếng đạn bắn liên hồi bị kiềm lại bởi ống giảm thanh, để lại những âm vang chói tai thấp trong không gian rồi chợp tắt. Sắc đỏ tươi tràn khắp sàn nhà trắng. Vị khách không mời lãnh đạm giẫm lên thi thể của những kẻ xấu số, nhẹ nhàng né tránh dòng chất lỏng như sợ chúng vấy bẩn đôi giày da đen bóng của mình. Xác người chồng chất lên nhau ngay trước mặt mà gã ta vẫn thản nhiên như thể chẳng liên quan đến bản thân. Vẻ đẹp hoàn mỹ đến hững hờ của gã khiến nơi đây như một chốn âm phủ vừa chào đón thiên sứ giáng trần.
Một thiên sứ mang điềm chết chóc.
Rời đi địa ngục trần gian này, gã vào thang máy và lên tầng số sáu. Dừng lại trước căn phòng 607, gã cẩn thận nhìn xung quanh một lượt rồi lại lên đạn và chầm chậm đẩy cửa vào trong. Thế nhưng, khung cảnh trống không nơi này đã khiến gã phải giật mình. Gã áo xám vội vàng kiểm tra khắp căn phòng. Không một ai. Giá nước biển nghiêng ngả đè lên máy điện tâm đồ, chăn gối rơi lộn xộn dưới nền đất, vật trên bàn rơi vương vãi tứ tung.
"Chết tiệt..." Gã kia thì thầm. Gã đã dám chắc rằng kế hoạch của gã là tuyệt mật, nhưng hiện thực lại đánh cho gã một cú tát rất đau.
Biết mình đã bị nẫng tay trên, gã nghiến răng nghiến lợi, cất món vũ khí nóng vào rồi xoay người rời đi.
"Chết tiệt thật! Thằng nào dám đi trước mình một bước?" Gã lẩm bẩm, "Kawaju? Không thể. Kế hoạch cho nổ bệnh viện của nó đã thất bại rồi mà, tình hình bên nó chắc phải rối ren lắm vì đã bị Erika nắm đầu đến cửa. Sasagaki? Không thể. Sasagaki đang bị Katsuki và Mako áp chế, bây giờ mà động vào củ khoai nóng kia chẳng đem lại chút lợi ích nào cho chúng. Nhưng ngoài Kawaju và Sasagaki thì còn ai có thể nhúng tay vào chuyện của Shiva cơ chứ!?"
Càng nghĩ càng đi vào ngõ cụt, gã vò mái tóc vàng của mình đến rối tung. Sẹo trên gương mặt nhăn lại thành đống, nom kinh khủng và dữ tợn làm sao. Đôi mắt cổ điển đẹp như khuôn đúc nheo lại, hiện hữu bên trong là giận dữ và mưu mô khôn cùng. Dường như nghĩ đến điều gì, gã bỗng không lo lắng nữa, thay vào đó, gã cảm thấy khá hài lòng. Mặc dù không giống với kế hoạch của gã nhưng bước đi này của kẻ bí ẩn kia cũng đã giúp gã phần nào trong việc nghĩ về bằng chứng thoát tội.
Sano Erika là một đứa đa nghi đến tột cùng. Nếu lần trước gã không "chết hụt" vì Kawaju thì có lẽ cô ta sẽ đặt gã vào tầm ngắm rồi. Lần này, gã không chính thức ra tay coi như đỡ phải nghĩ cớ.
"Cứ đến đó trước đã. Động tĩnh lớn thế này mà kéo người đến lại hỏng chuyện."
Gã áo xám cứ chìm vào suy nghĩ của mình mà không để ý đến có người ngoài cuộc đã chứng kiến hành động của gã. Đợi khi gã hoàn toàn rời đi, người kia mới từ từ bước ra ngoài sáng, mái tóc đen dài phủ lên một tầng ánh bạc của đèn điện.
Baji Keisuke đã nhìn thấy hết tất cả, kể từ lúc Sano Shinichirou được đưa đi cho đến khi gã đàn ông nguy hiểm này xuất hiện ở đây cùng với khẩu súng đã lên đạn.
"Chậc. Chuyện quái gì thế này?" Baji cắn môi, răng hổ bén nhọn khiến môi hắn rơm rớm máu. "May mà Mikey và hai người kia đã đi trước từ lúc nãy, nếu không thì..." Hắn thở dài, nhớ lại lời của người phụ nữ kia trước khi chị ta rời đi.
"Này, Keisuke, lần trước chị đã cứu em một mạng, đúng chứ?"
"... Nôm na thì là vậy."
"Vậy chị là ân nhân của em, đúng chứ?"
"Vâng."
"Vậy có nợ thì phải có trả chứ nhỉ?"
"Rồi chuyện gì thì nói thẳng đi bà chị!" Baji cáu, "Đừng vòng vo nữa. Em không muốn hiểu đâu!"
Erika vội vàng hạ hỏa cậu em, "Được rồi. Là thế này."
"Khi chị rời khỏi nơi này, em hãy giúp chị an ủi Manjirou nhé, thằng bé ấy yếu ớt lắm, chị sợ nó không vượt qua nổi."
"... Ừ, em biết rồi." Baji đồng ý.
"Còn nữa. Khoảng chiều hoặc tối, sẽ có một nhóm hai đến ba người đến đưa anh hai đi. Xin hãy giúp chị một điều."
"Hãy thay chị bảo vệ Emma."
"Tạm thời chị đã điều một vài người ở lại, nhưng chị không đảm bảo họ có thể bảo vệ được con bé, bởi nói chung thì bọn họ được dùng để đánh lạc hướng. Vậy nên, Keisuke, xin hãy trả ân bằng cách hộ tống công chúa của chị an toàn sau khi con bé phẫu thuật xong, có được không em?"
"Kẻ địch của chị à?" Baji hỏi.
"... Đúng vậy. Mục tiêu của nó là anh hai và tạm thời thì nó chưa biết Emma cũng ở đây. Chị sợ con bé gặp nguy hiểm. Lính của chị sẽ được dùng để đánh lạc hướng nó để đảm bảo nó sớm rời đi. Em yên tâm, sẽ có người đến trợ giúp em. Hơn nữa còn là một người quen đấy."
"..."
"Một bà chị phiền phức." Baji tặc lưỡi khi dừng chân trước cửa phòng phẫu thuật. Đèn vẫn sáng đỏ, ca phẫu thuật còn chưa hoàn tất. Baji ngồi xuống một bên ghế và suy ngẫm lý do hắn lại dây vào đống tơ nhện rắc rối này.
Mặc dù cảm thấy phiền phức thật, nhưng bản thân hắn vốn là người "lo chuyện bao đồng" sẵn rồi. Cứ như đây là chuyện báo ân của hắn vì lần trước đi. Dù sao thì nếu bà chị không kịp ngăn lại thì lúc ấy có lẽ hắn đã thật sự sẽ chết. Chết vì tự sát.
Mẹ sẽ khóc cho mà xem.
Vấn đề là, nếu lần này lại có chuyện gì xảy ra thì không biết mẹ sẽ mắng hắn thế nào đây.
Thôi kệ đi. Baji thở dài rồi tựa lưng ra thành tường, tay mò vào bên trong áo bệnh nhân, khí lạnh của kim loại chạm đến da khiến hắn rợn gáy.
"Đúng là chị ta... Tùy thân đều mang theo hai, ba khẩu súng thì đến chịu."
Hắn than thầm.
Bỗng nhiên, một tiếng "Baji?" khiến hắn ngay lập tức ngoái nhìn. Đúng như Sano