"Chị?"
"Chị làm gì ở đây vậy?"
Không phải ảo giác. Đó là ai?
Trông thấy đôi mắt mê ly và hai cánh môi tái nhợt của Erika, người vừa đến hoảng hốt. Cậu chạy đến, tháo chiếc khăn choàng và quấn lên cổ của Erika, quấn thật cẩn thận và kín mít, lớp khăn cao đến mũi, dày rộng và ấm áp. Nhưng Erika vẫn chưa phản ứng lại, cô cứ nhìn chòng chọc về phía trước, mắt không có tiêu cự như đang chìm vào dòng suy nghĩ.
"Chị ơi?" Cậu lo lắng gọi, nhưng cô không trả lời.
Lần đầu tiên, cậu nhìn thấy người phụ nữ cao ngạo kia suy sụp đến thế này.
Người đó nắm lấy bàn tay Erika. Chúng lạnh như nước đá và run lẩy bẩy khiến cậu sửng sốt. Cậu cởϊ áσ ngoài, khoác lên vai chị và cài một vài nút áo. Trông chị lúc này cứ buồn cười thế nào, hai tay áo nằm bẹp lên đùi, mà hai tay chị thì nằm dưới lớp vải, cứ như chị đang bị đống quần áo quấn lấy vậy.
Nhưng chị vẫn đang run lên, có lẽ vì lạnh.
Người đó chạy ra khỏi công viên, nhanh chóng đến một tiệm bánh mà cậu đi ngang vừa nãy và mua một túi bánh dưa gang còn nóng hổi.
Chị thích ăn bánh dưa gang.
Khi cậu trở về, chị ta vẫn ngồi y nguyên như lúc cậu chưa đi, không động đậy, mắt cũng không thèm chớp, nhìn về một khoảng vô định, xuyên qua cả thân ảnh cậu.
Cậu chạy bộ đến gần, tính ngồi bên cạnh chị nhưng lại thấy không khéo, đắn đo một hồi, cậu quyết định ngồi bệt xuống đất, phía đối diện chị. Tầm nhìn từ phía dưới giúp cậu nhìn rõ biểu cảm của chị bấy giờ.
Vô hồn, nhạt nhẽo, chán nản và... cô đơn.
Cậu không phá vỡ không khí lặng thinh này. Người đó lấy từ trong túi giấy ra một chiếc bánh nóng bỏng, cố gắng chịu đựng cảm giác hơi đau ở đầu ngón tay. Vì trời thu khá lạnh nên nếu chậm tay thì nó sẽ bị nguội đi mất. Cậu nhanh nhảu cầm lấy hai tay của chị lớn, đặt chiếc bánh lên đó rồi giúp chị úp lòng bàn tay lại.
Hơi ấm đột ngột tay khiến Erika giật mình. Tầm nhìn mơ hồ dần trờ nên rõ ràng, tiêu cự trong mắt bắt đầu tụ lại. Lúc này, Erika mới nhận ra có người trước mặt.
"A?"
Người kia là Haitani Ran, nhưng men say quấy nhiễu dòng suy nghĩ của cô.
Cậu lo lắng hỏi, "Chị ổn chứ?"
Cô tính gật đầu, trấn an sự bồn chồn của cậu, nhưng đầu óc cứ lâm vào choáng váng không thôi. Erika há miệng thở dốc, cả người khó chịu, mặt vẫn đỏ bừng.
Haitani Ran dựa gần phía trước một chút, chóp mũi ngửi được mùi rượu thoang thoảng. Cậu nhăn mày.
"Chị uống rượu?"
Erika không đáp, đáy mắt vẫn là một mảnh mê ly, lúc thanh tỉnh, lúc mơ hồ.
"Chậc, xem chị này," Haitani Ran tặc lưỡi, "Người trưởng thành không say cà phê, say rượu hả? Rốt cuộc chị đã uống bao nhiêu mà say đến thế này vậy?"
Lơ đãng, chai rượu trắng trống trơn rơi vào tầm mắt của Haitani Ran, mà theo như cậu nhớ thì lúc sáng nó vẫn còn y nguyên chưa mở.
"Chị uống hết một chai!? Chị là con ma men à?"
Haitani Ran bực bội vò đầu, hai bím tóc bị bàn tay vô tâm của chủ nhân xoa đến rối tung. Bất đắc dĩ, cậu tháo hai sợ xu xuống, chuyển sang tư thế ngồi xổm rồi cột tóc cho chị lớn từ đằng trước. Quấn vài vòng đơn giản rồi búi mái tóc đen dài kia lên, một xu cột chắc, một xu cột thêm. Haitani Ran đắc ý xem tác phẩm của mình, lại thấy nó lỏng lẻo hơi ngã xuống dưới. Cậu không khỏi thất vọng, cho đến khi nhận ra vị trí của mình.
Trong phút chốc, khoảng cách giữa cậu và chị lớn chỉ còn cách nhau khoảng một bàn tay. Gương mặt chị gần sát trước mắt cậu.
Gò má chị ửng hồng không khoẻ, hàng lông mi dài cụp xuống, ẩn ẩn có hơi nước trong mắt.
Haitani Ran dời tầm mắt, mím môi.
Vừa mới nhấc đầu, định kéo lại khoảng cách thì một bàn tay đã giữ lấy khuôn mặt thiếu niên. Cậu sửng sốt. Bàn tay ấy vuốt ve gò má cậu, đẩy những sợi tóc dài vương vãi phía trước ra đằng sau, chạm đến khóe mắt cậu.
Haitani Ran đỏ bừng mặt, muốn nói nhưng lại không biết nói gì, chỉ có thể há hốc mồm, cả người cứng đờ.
Bình tĩnh, Haitani Ran, chị ấy đang say, chị ấy không ý thức được, bình tĩnh, bình tĩnh!
Erika thật sự đang say. Tiềm thức của cô nói rằng cô phải thanh tỉnh, nhưng đầu óc thật ra đã mụ mị không rõ. Bóng người trước mặt cứ phân ra làm ba, làm bốn, khiến cô không kiềm được mà bắt lấy nó.
Vừa chạm đến làn da ấm áp, đầu ngón tay cô run lên. Rơi vào tầm mắt là đôi con ngươi tử linh lan xán lạn, màu tím mơ hồ hợp với một phần nào đó trong ký ức.
Giống với phong lan.
"Izana..."
Erika nhỏ giọng thì thào, nhưng cái tên đó đã lọt vào tai người thiếu niên. Đồng tử co rút, đáy lòng xao động của cậu trở nên thật bình tĩnh.
"Chị." Haitani Ran nói, vẫn cong khóe môi nhưng giọng lại nhàn nhạt, "Em là Ran."
"Em là Haitani Ran, Haitani, Ran."
"Em không phải Izana."
"Chị lớn, chị thấy rõ chứ, em là... Haitani Ran."
Erika dần thanh tỉnh, những cái bóng mơ hồ trùng lặp nhau, làm rõ thân ảnh người thiếu niên tóc đen trước mặt.
Em không phải Izana.
Em là Haitani Ran, cái đuôi nhỏ của Erika, thích trộm bao thuốc hay cái bật lửa của cô, đôi khi sẽ mua sô cô la hình cây thuốc lá để giúp cô cai thuốc, và bây giờ, em tìm thấy cô ở một góc công viên, mua cho cô một túi bánh dưa gang nóng để làm ấm tay.
Em nói em là Haitani Ran, mà không phải là Izana.
Erika điềm tĩnh thu hồi tay, hiển nhiên đã nguôi đi cơn choáng váng. Chiếc bánh dưa gang bên còn lại đã nguội từ lúc nào, giống như tâm trạng của hai người ở đây. Cô đưa bánh lên định cắn thì Haitani Ran giành lại. Cậu đưa một cái khác trong túi cho cô, tuy không như mới ra lò nhưng vẫn còn một ít hơi ấm.
Cắn một ngụm, vị ngọt béo nị của dưa gang và vỏ bánh mềm xốp khiến cô cao hứng trong chốc lát.
Xem bà chị lớn không tim không phổi này, trong lòng Haitani Ran dâng lên một cổ buồn bực. Cậu gặm lấy chiếc bánh dưa gang nguội kia, cắn một ngụm to, nhai thật mạnh như đang phát tiết nỗi lòng.
Người trưởng thành đều vô trách nhiệm như vậy à? Haitani Ran tự hỏi.
Erika lẳng lặng xem thiếu niên. Giống như một con sóc, hai má em vì chứa đầy bánh nên phồng lên, em cúi gầm mắt, không thèm nhìn cô, chỉ đăm đăm vào chiếc bánh như đang hành hung kẻ thù mà không phải là đang ăn.
Cô biết, em đang tức giận.
Thiếu niên ngây ngô mười bốn tuổi năm đó rồi cũng sẽ lớn khôn. Em mười sáu, tuy còn là vị thành