Đêm Giáng Sinh năm nay có người về trễ.
Mười một giờ, Izana ngồi gọn trên sô pha xem phim bộ đến tập thứ sáu, nhưng Erika vẫn chưa về. Cái áo hoa hòe dài hơn đùi của Erika khoác thùng thình trên người cậu. Máy sưởi đủ ấm nên cậu chẳng buồn mà cài nút, cứ thế để mình phong phanh giữa trời đông. Cậu nhấp một ngụm bia trộm lấy trong tủ lạnh, lại nhìn sang đồng hồ. Cứ mỗi dăm ba phút, cậu lại liếc sang một lần.
Mười một rưỡi, Erika vẫn chưa về.
Izana duỗi chân, nằm phịch ra sô pha. Bia thì cũng đã hết, mà phim thì lại chán rồi. Cậu lặng thinh nhìn trần nhà, đoạn bật dậy định ra ngoài tìm, lại không biết nên tìm ở đâu. Izana thở dài ngao ngán, tắt điện rồi nằm ở ghế sô pha, vừa lướt điện thoại vừa chờ.
Lướt được một hồi, hai mí mắt cứ đánh vào nhau, cậu đặt điện thoại bên bàn, định nhắm mắt nghỉ ngơi một chút.
Mãi cho đến khi cảm thấy có thứ gì đè nặng lên người, cậu nhíu mày mở mắt, tuy còn lim dim nhưng cậu nhận ra đó là Erika.
Erika say khướt, hương tiêu hồng bị mùi rượu át mất, cả gương mặt đỏ ửng không khỏe, nhưng đôi mắt đen lại thanh minh thấy rõ. Hệt như Erika chẳng hề say, nhưng Izana biết, người này say.
Say đến độ thân thể nóng hầm lên, đầu óc cũng nóng theo.
Izana vừa nâng Erika dậy, người này liền bật toáng lên, hù cậu suýt té xuống dưới sô pha. Vài bông tuyết còn vươn trên tóc rơi xuống vai áo, thấm ướt vải.
Erika mông lung nhìn thiếu niên dưới thân, mùi dầu bạc hà thoảng qua chóp mũi cô, cùng với đâu đó có màu phong lan tím rơi vào đáy mắt. Erika duỗi bàn tay lạnh, chạm lên gương mặt người này, tầm mắt cô lại cứ mờ mờ ảo ảo. Trong mơ màng, Erika khẽ gọi.
"I-kun..."
Trái tim người thiếu niên rung lên từng hồi, lại dở khóc dở cười nghe người này ngây ngô nói tiếp.
"I-kun của Erika đâu rồi...?"
"I-kun, I-kun... Erika muốn I-kun ôm ôm hôn hôn..."
Erika đẩy thiếu niên, ngồi khoanh chân lên ghế rồi chống tay, đầu cứ đảo đảo nhìn xung quanh trông như một con ngáo, mồm thì cứ huyên thiên "I-kun đâu rồi?" làm Izana đau đầu phát mệt.
"Này chị, say thì vào phòng mà nằm." Izana vỗ vai Erika, "Đứng lên, tôi dắt chị về phòng."
Erika đẩy thiếu niên ra, "Không muốn!" cô nhăn nhó, "I-kun của Erika đâu? Erika muốn I-kun!"
"Tôi đây tôi đây." Izana cúi đầu dỗ dành, định kéo cái người cao hơn mét bảy này đứng dậy thì hiệu quả ngược, cậu trực tiếp bị kéo té xuống sô pha, cả người đè ngồi lên người nào đó. Mà đương sự thì hiên ngang tiếp tục la ó "I-kun I-kun!" liên hồi, trong khi người cô muốn tìm lại đang ở trước mặt.
Izana bực mình, quát khẽ, "Chị muốn gì đây!?"
"Erika muốn tìm I-kun!"
"Tìm cái gì mà tìm!? Chị bao nhiêu tuổi rồi hả?"
"Erika mười một!" Erika cười khì khì như đứa trẻ mười một thật, ngây ngô ngây ngốc bất kể trên mặt có phấn hồng son đỏ.
Người này uống mấy ly không biết! Izana cau mày, ngón tay lau mạnh màu rượu vang trên bờ môi ướŧ áŧ, di nhẹ, vết son lan ra má, cộng thêm đôi mắt ngập nước nom đáng thương thế nào.
Ghét cũng ghét, yêu cũng yêu. Izana thở dài, đẩy tóc mái Erika ra sau tai, lại chạm đến thứ kim loại be bé lành lạnh. Là hoa tai, nhưng một bên có đến mấy cái chứ chẳng ít. Bình thường thì không thấy đeo đâu, hôm nay đổi gió, mang hết lỗ hai bên mới chịu.
"Bấm chi cho lắm lỗ thế này?" Izana lẩm bẩm, một, hai, ba, bốn, năm, sáu, bảy, tám, "Tận tám lỗ, hai bên là mười sáu." Cậu tặc lưỡi, tay ngứa ngáy lại giật một cái khuyên ra, ai ngờ đâu giật quá tay, lỗ khuyên tai trực tiếp chảy máu.
Izana tá hỏa, liếc mắt xem Erika thế nào thì thấy cô chẳng có biểu cảm gì là đau. Cô cứ lảm nhảm "I-kun I-kun" liên hồi, dường như bên tai không hề chảy máu vậy. Trong lòng cậu có chút bực, người mình gọi ngồi ngay gần sát đây mà cứ ồn ào mãi. Bực quá hóa khôn, Izana cúi người, gặm lấy cánh môi còn vương màu rượu vang kia.
Lần này đến lượt Erika tá hỏa. Cô vội đẩy Izana ra, chưa để cậu kịp phán đoán gì thì đã rớt nước mắt mà thút thít.
"I-kun đi đâu rồi... Có người bắt nạt Erika... I-kun I-kun..."
Cô cứ nấc lên từng hồi, sương trong veo rơm rớm rơi xuống gò má, để người trông thấy mà đau lòng không nguôi. Izana nếm thử vài giọt, vị mặn tan ở đầu lưỡi làm cậu có chút mê ly. Rồi cậu đặt lên má hồng của ai một nụ hôn nhẹ nhàng.
"Đừng khóc nữa."
Dỗ dành một hồi mà ai đó vẫn không chịu ngừng thút thít, Izana thở dài, kéo người kia vào lòng.
"Tôi dắt chị đi tìm I-kun, nhé?"
Erika dúi đầu vào lòng ngực gầy của người thiếu niên, nghe đến đấy liền gật đầu liên hồi. Cô theo Izana đi vào phòng ngủ, ngoan ngoãn để cậu giúp cởϊ áσ khoác và vest ra, rồi đến tất chân, nịt quần và vài cúc sơ mi trên. Dễ thở hơn, Erika suиɠ sướиɠ hẳn, cười ngọt ngào như ngậm được kẹo.
"Đầu có đau hay choáng gì không?"
Erika thành thật gật đầu. Izana đưa tay giúp Erika xoa huyệt thái dương một hồi rồi lấy khăn tẩy trang giúp cô lau đi lớp trang điểm. Đừng hỏi vì sao cậu biết thứ gì dùng để lau cái gì, cái người ma quỷ này còn bắt cậu kẻ mắt chuốt mi cho nữa cơ mà.
Izana hừ lạnh, "Ngoan ghê chưa. Lúc tỉnh mà cũng ngoan ngoãn thế này thì tốt."
Khi say rõ ngoan, còn ngày thường mồm mép điêu ngoa đến sợ.
Mới nghĩ thế, cậu vừa xoay đi vứt khăn thì cả người đã bị kéo mạnh về sau và té ngồi lên đùi của người mà cậu vừa tấm tắc là "ngoan".
"I-kun, đừng đi..."
Erika thủ thỉ bên tai cậu, hơi thở có mùi men say thoáng qua vành tai. Izana giẫy giụa, lại nhớ ra người này tuy thân thủ phế nhưng cũng được trời cho cái sức hai trăm ký lô. Thế là cậu từ bỏ phản kháng, chơi đùa vài sợi tóc đen rũ trên vai.
"I-kun..."
"Đây. Không đi, được chưa?"
Erika vừa lòng hôn lên bả vai thiếu niên. Cậu chỉ mặc một lớp khoác ngoài, vừa kéo xuống thì da thịt đã lộ ra ngoài không khí. Cánh môi hồng mơn trớn làn da người thiếu niên. Căn phòng như có như không nghe phong thanh tiếng thở dốc, ám muội không thôi.
"Này-- Chị--"
Chưa nói hết câu, Izana cảm nhận thấy có gì đó lành lạnh đang "bò" trên người cậu. Cậu thẹn, nhưng vừa vươn tay định gõ một cái thì đã bị nắm lại.
Đâu chấp nhận cứ là người bị động thế này mãi, Izana hất tay Erika ra, bật dậy rồi xoay người đè mạnh người phía sau xuống giường, lại nghe tiếng cười hì hì vô tâm vô phế mà không khỏi tức tối.
"Đùa vui chứ?" Cậu cười gằn, gân xanh đã nổi đầy trên trán. Nhưng người này chẳng có gì là sợ, thậm chí còn duỗi tay ôm lấy cổ cậu, cợt nhả bảo vui. Buồn bực không biết xả đi đâu, thế là cậu cúi đầu, cắn mạnh vào cặp môi điêu ngoa ấy. Khi khoảng cách giữa cả hai chỉ còn khoảng một đốt tay, cậu nghe thanh âm trong veo như chuông bạc kia khẽ thì thào.
"I-kun, Giáng Sinh vui vẻ." Cô nói giọng mong chờ, "Tôi muốn quà!"
Izana cười khẩy, giật toang mấy cúc sơ mi còn gài trên áo người phía dưới và khiêu khích, "Muốn?"
"Không muốn cái này! Muốn quà cơ!"
Miệng nói không muốn, nhưng tay đã bắt đầu làm càn. Một tay cô vuốt ve từ ngực xuống bụng của thiếu niên, thấy