Ngày 6 tháng 7 năm 2017.
Truyền thông ngày 4 tháng 7 đưa tin, trung tâm thành phố Shibuya lại xảy ra cuộc tranh chấp lớn giữa hai băng đảng Tokyo Manji và Shiva. Nạn nhân Tachibana Hinata, 26 tuổi, đã tử vong sau khi bị một chiếc xe tải đâm.
Và hiện tại, Hanagaki Takemichi đang bị em trai của nạn nhân, Tachibana Naoto khoan vào đầu kiến thức về bang yakuza Tokyo Manji.
"Em chắc chắn năng lực của anh là trở về 12 năm trước, nhưng anh chỉ có thể trở về đúng ngày này thôi."
Hanagaki Takemichi là một người bình thường đến không thể bình thường hơn, một kẻ ngày ngày lăn lộn dưới đáy xã hội với công việc ở cửa hàng CD. Nhưng cuộc đời của cậu đã thay đổi kể từ cái hôm 4 tháng 7 năm 2017, khi cậu bị đẩy xuống đường ray tàu điện và trong một thoáng chớp mắt nghĩ đến bạn gái cũ, Hanagaki Takemichi chết, hoặc có thể nói, Hanagaki Takemichi trở về năm cậu 14 tuổi - mười hai năm trước.
Rất sốc, đúng chứ? Hiện tượng phi khoa học chỉ có trong phim viễn tưởng thế này lại ứng nghiệm trên người một kẻ bất tài vô dụng như Hanagaki Takemichi.
Rồi cậu trở về thực tại, thông qua cái bắt tay với Tachibana Naoto quá khứ. Và xuất hiện trước mặt cậu lại là Tachibana Naoto tương lai, người mà lẽ ra đã chết cùng Tachibana Hinata trong cuộc tranh chấp giữa hai băng xã hội đen lớn.
Tương lai đã bị thay đổi, bởi một lời nói bâng quơ của cậu.
Thế nên, giờ cậu ở đây cùng Tachibana Naoto, thảo luận về nguyên lí vô lí đến đỉnh điểm của du hành thời gian và cứu lấy Tachibana Hinata.
"Hãy sử dụng năng lực du hành thời gian và quay về gặp người quan trọng trong thời sơ trung của anh. Đó là thủ lĩnh của Touman (Tokyo Manji), Sano Manjirou và Kisaki Tetta."
Hanagaki Takemichi chùn vai. Trông hai người đó đáng sợ gớm, cậu có chút nhụt chí rồi đấy.
"Nếu hai người đó chưa từng gặp nhau, thì bang Tokyo Manji hiện tại sẽ không tồn tại."
"Vậy còn bang Shiva thì sao?" Cậu nhút nhát hỏi. Hanagaki Takemichi vẫn luôn nhút nhát thế này, Tachibana Naoto đã chẳng lấy làm lạ, cậu nâng cằm suy nghĩ hồi lâu mới quyết định nói cho Hanagaki.
"Em không có nhiều thông tin về Shiva." Naoto nói, "Em đã dùng mạng công an điều tra, nhưng chưa có kết quả. Tạm thời những gì em biết là bang Shiva đã có tiếng nói trong thế giới ngầm từ mười ba năm trước, và hiện tại thì chúng cùng với bang Tokyo Manji là kẻ thù không đội trời chung."
"Trước mắt em chỉ có bấy nhiêu đó thông tin về Tokyo Manji. Cho nên nếu không có bang Tokyo Manji, sẽ không có cuộc xung đột nào xảy ra vào ngày 4 tháng 7 cả, và chị của em sẽ không chết."
Tiếp đó, Tachibana Naoto thuyết minh về cách kích hoạt du hành thời gian, đó chính là bắt tay với "cậu", Naoto mười hai năm trước và Naoto mười hai năm sau.
"Anh đã sẵn sàng chưa?"
Hanagaki Takemichi kiên định gật đầu. Sợ thì cũng sợ, nhưng cậu ta không có do dự, bởi cậu ta biết, khao khát muốn cứu Tachibana Hinata trong cậu ta nhiều đến cỡ nào, nhiều đến nỗi không thua gì Tachibana Naoto.
Khoảnh khắc bàn tay của hai gã thanh niên đầy quyết tâm bắt lấy nhau, Hanagaki Takemichi 26 tuổi rơi vào ngủ đông, linh hồn trở về thời niên thiếu của mười hai năm trước.
Đồng thời, ngày 6 tháng 7 năm 2005, tại tầng thượng tòa cao ốc Akehisa, người phụ nữ tóc hồng đang nói chuyện chợt im bẵng. Cô ta tinh tường nhận ra, rằng trong một chốc, trái tim cô ta đã chậm lại nửa nhịp.
'Thế giới đang thay đổi.' - Erika.
"Sao đấy, thủ lĩnh?" Gã thanh niên kế bên châm cho người phụ nữ ấy một điếu thuốc lá, chiếc khuyên mũi xanh lá của gã khẽ nhúc nhích theo khóe miệng.
Cô không đáp, nhận lấy điếu thuốc rồi rít một hơi sâu, hồi lâu, cô ta mới lên tiếng.
"[Người kia] nói, thế giới này đang thay đổi."
"[Người kia]?" Gã nâng giọng, "Có chắc chứ?"
Người phụ nữ tóc hồng nhún vai. Khói thuốc lá bám lên mái tóc dài rực rỡ của cô, quyện cùng vị tiêu hồng mị hoặc.
"Đã lâu rồi [nó] chưa xuất hiện." Cô ta nói, "Kể từ ngày 1 tháng 1 năm 2005, [nó] đã im hơi hơn sáu tháng."
"[Người kia] chiến thắng rồi sao?"
"Không. Không ai thua cả. Hoặc [nó] lại đang chờ, hoặc [bọn họ] đã hợp nhất. Có điều, dạo gần đây, [tao] cảm thấy mình bị [bọn họ] ảnh hưởng khá nhiều."
"Ý mày là, bản ngã hợp lại?"
"Không phải hợp lại, là ảnh hưởng. Tao là tao, không hợp lại với ai cả. Tao đã hứa với em ấy rồi, vì vậy bây giờ, tao sẽ không hợp lại với cả [người kia] hay là [nó]."
Một cuộc trò chuyện không đầu không đuôi, chỉ có người trong cuộc mới hiểu được.
Gã nhìn người thủ lĩnh, màu tóc vốn đen đã bị nhuộm lại hồng quen thuộc, chính cái màu sắc năm ấy đã kéo gã cùng đi vào một thế giới. Gã đã hơi ngạc nhiên khi có thể nhìn lại nó sau hơn hai năm trời, nhưng gã cũng thầm mừng. Gã mừng cho người này, gã nghĩ, người này phải là như thế.
Ngông cuồng, không chịu khuất phục, đó mới là [Sano Erika].
Chỉ là, trong lòng mọi tên đàn ông đều có bạch nguyệt quang của mình. Mà gã, một lòng phò tá [Sano Erika], nhưng vẫn có chút hoài niệm [Erika] năm đó.
[Erika] lương thiện và mạnh mẽ.
"Về trước đây."
Người phụ nữ nói, dập tắt điếu thuốc lá rồi xoay người rời đi. Gã thanh niên có thể nghe được thanh âm trầm khàn của cô ta.
"Mày và cả Sousuke, tự nhắc nhau an phận đi. Đừng tưởng tao không biết mấy hành động nhỏ của chúng mày."
Gã cười khúc khích.
[Sano Erika] là một người phụ nữ xinh đẹp và thông minh, mẫu người điển hình có mọi thứ trong tay.
Tuy nhiên, khi một con đàn bà không chỉ xinh đẹp mà còn thông minh, đó là chuyện đáng sợ nhất, đã định ra rằng ả ta sẽ là một nữ nhân nguy hiểm.
[Sano Erika] chính là dạng người đó, thậm chí gấp bội lần nguy hiểm, bởi cô ta còn nắm trong tay quyền thao túng hai bản ngã thiên tài, cho dù đôi khi cái quyền ấy có hơi mông lung một chút.
Tiếc thật, một người phụ nữ như thế mà lại bị tình yêu chi phối, quá đáng tiếc.
Sano Erika sửa sang lại tóc, khoác thêm áo dạ rồi rời khỏi cao ốc. Có một chuyện cô cần phải xác nhận, trước khi thế giới này bắt đầu "thay đổi".
"Đến Yokohama."
Izana cắn một ngụm kem, nhăn mặt, vội nhìn lại bao bì. Là vị dâu. Gã bực bội ném rác về phía chân chạy vặt của mình, Madarame Shion.
"Mày có thể mua những vị khác, nhưng tại sao lần nào cũng là vị dâu vậy!?" Gã cộc cằn nói.
Madarame Shion chỉ biết khép nép vò đầu. Hắn làm sao mà biết vị nào ngon đâu, ra cửa hàng người ta nói loại nào bán chạy thì lấy loại đó, ai để ý vị gì.
"Hay là... bỏ đi? Để tao đi mua lại?" Hắn nhát nhát nói.
Izana ném cho chân chạy vặt của mình cặp mắt hận rèn sắt không thành thép, mắng một câu phí phạm rồi lại ngồi gặm kem như thường. Vị dâu