Sau tang lễ của Tachibana Hinata, Hanagaki Takemichi và Tachibana Naoto quyết định đến gặp Ryuguji Ken. Nhưng Tachibana Naoto lại đưa cậu đến một nhà tù lớn của tỉnh. Cậu vẫn chưa hoàn toàn hiểu được chuyện gì đang diễn ra. Mãi cho đến khi ngồi ở phòng thăm tù, Tachibana Naoto mới giải thích cho cậu.
"Ryuguji Ken bây giờ đã không còn là một phần của Touman nữa, nhưng cũng không có ghi chép gì về cái chết của hắn. Em đã cố gắng tìm hiểu nhưng vẫn không có tiến triển."
"Thì ra, Ryuguji Ken bây giờ là một tử tù."
Nhìn người đàn ông cao lớn trong bộ quần áo quá đỗi nghiêm chỉnh, tóc cạo trọc, cả người không chút sinh khí, Hanagaki Takemichi không khỏi sửng sốt. Có lẽ cậu đã suýt nữa không nhận ra người bạn từng quen nếu không nhờ hình xăm con rồng ngang tàng kia vẫn đang ngự trị trên thái dương người đàn ông.
Người này đã thay đổi rất nhiều.
"Lâu rồi không gặp, Takemicchi."
"Thật tốt khi thấy mày không sao."
Hắn cười.
Không, người này chẳng thay đổi gì cả. Đây chính là Draken-kun. Thân ảnh cùng bóng lưng ngông nghênh ngày xưa dần hợp nhất thành một.
Chỉ là, ngày xưa bọn họ cùng cười cười giỡn giỡn, bây giờ lại phải trò chuyện ở hai "thế giới" khác nhau.
Ryuguji Ken đã ra tay sát hại ba chính khách trong một đêm, là tội phạm gϊếŧ người hàng loạt đáng sợ, nay bị bắt và lĩnh án tù chung thân.
Lúc này, Hanagaki Takemichi lên tiếng, giọng có phần hoang mang.
"Tao-- Tao đã không biết Draken-kun phạm tội gϊếŧ người và bị kết án chung thân..."
Takemichi bối rối.
"Chuyện gì đã xảy ra? Tại sao Draken-kun lại gϊếŧ người chứ? Sao Touman lại trở nên thế này!?"
Quá nhiều câu hỏi được đặt ra, nhưng Ryuguji Ken chỉ từ tốn đáp một câu chẳng liên quan, "Takemicchi, tao không hối hận về những chuyện tao đã làm, và tao ở đây để trả giá cho chúng."
"Touman thành ra thế này đều là lỗi do tao, vì tao không ngăn được họ."
Họ là ai?
Ryuguji Ken không trả lời. Hắn hoài niệm về ngày cũ của Touman, về những ngày Touman chỉ là một băng đua xe và thứ bọn họ làm chỉ là đánh nhau và mở rộng địa bàn. Thời niên thiếu đơn thuần, nghĩ đến đã khiến tâm trạng vui vẻ. Ryuguji Ken chưa từng hối hận về những gì hắn đã làm, và nếu có cơ hội làm lại, hắn vẫn sẽ không thay đổi quyết định, bởi Touman là tất cả với hắn.
Nhưng, nếu thật sự có cơ hội làm lại, "Có hai thứ tao nhất định phải làm, đầu tiên--"
"-- Gϊếŧ Kisaki!"
Gương mặt Ryuguji Ken trở nên đáng sợ, sát khí ầm ầm lũ lượt kéo đến trên gương mặt tang thương của hắn. Hắn cắn chặt răng, gằn ra cái tên hắn thống hận nhất, cái tên đã đẩy hắn và Touman mà hắn yêu quý đến bước đường này. Hắn thế này khiến cho cả Hanagaki Takemichi và Tachibana Naoto rùng mình.
Kisaki, có phải là Kisaki Tetta?
Takemichi định hỏi thêm, nhưng thời gian thăm tù đã kết thúc. Ryuguji Ken phải rời đi rồi. Nhưng trước khi đi, Ryuguji Ken có nán lại một chút và nói.
"Takemicchi, rời khỏi Tokyo đi. Mày đã suýt bị gϊếŧ, đúng chứ? Vậy nên mày mới đến đây tìm tao."
"Đối với Kisaki, gϊếŧ người đơn giản như diệt bọ vậy."
Takemichi nuốt nước bọt, gắng hỏi thêm gì đó. Tại sao lại có kẻ muốn gϊếŧ cậu, và hơn hết, thật hư đằng sau là thế nào, cậu muốn biết, vô cùng muốn biết.
"Kisaki ngưỡng mộ Mikey, nhưng trước khi chúng tao biết điều đó, nó đã chuyển thành căm ghét."
"Kisaki muốn cướp đi tất cả những thứ quý giá của Mikey."
"Mà đằng sau Kisaki còn có một kẻ tiếp tay, mày cần cẩn thận người đó đấy. So với Kisaki, gϊếŧ người đối với người kia lại là chuyện thường ngày."
"Hãy tránh xa Michelle."
Hanagaki Takemichi thở hổn hển, tim cậu đập mạnh, đại não cố gắng tiếp thu lượng thông tin lớn đến quá tải.
Trở về phòng giam của mình, Ryuguji Ken ngồi bệt xuống sàn, tựa đầu vào vách tường lạnh. Hắn tự hỏi, hắn thật sự không hối hận sao. Hắn biết câu trả lời chứ. Từ sâu trong đáy lòng, hắn hối hận, hắn hối hận lắm.
Hối hận không nhận ra âm mưu của người đó sớm hơn, hối hận khi chỉ có thể trơ mắt nhìn người đó đẩy Mikey xuống đáy vực.
Hắn đã không nói điều còn lại với Takemichi, điều mà so với gϊếŧ Kisaki còn quan trọng hơn cả. Nhưng hắn không thể nói, hắn đã nói quá nhiều rồi. Một khi hắn nói thêm, người đó sẽ không bỏ qua cho Takemichi.
Ryuguji Ken nhắm mắt lại, một giọt nước nóng hổi chảy từ khóe mắt hắn xuống gò má.
Điều thứ hai, bảo vệ Mikey khỏi Michelle.
Mikey, tha lỗi cho tao vì đã rời đi mày. Và cả em nữa, Emma.
"Mikey..."
Sano Manjirou choàng mình tỉnh giấc. Hắn thở gấp, mồ hôi ướt đẫm đệm giường, có mấy giọt lăn xuống bên môi, rơi vào khoang miệng hắn. Mặn. Hắn nghĩ hắn mơ thấy ác mộng, nhưng ác mộng lại có tiếng của người bạn thân hắn - Ryuguji Ken.
"Kenchin... Cậu--"
"Ơ kìa, lại tỉnh rồi đấy à?"
Nghe đến giọng nữ cao vút này, Sano Manjirou tối sầm mặt, mím môi chẳng đáp. Bên tai truyền đến tiếng cao gót lách cách từ từ tiến tới gần, và rồi, người đàn bà ấy dừng lại bên giường hắn. Hắn ngước mặt, rơi vào tầm mắt là mái tóc hồng anh đào thân quen, nhưng lại khiến hắn ghê tởm không thôi. Thế mà, khi chạm đến gương mặt ả, hắn suýt nữa bật thốt lên từ "chị".
Hắn dời tầm mắt, không thèm bố thí cho người ấy nửa ánh nhìn.
Người này không phải chị của hắn.
Không phải Sano Erika.
"Cô xông vào đây làm gì?" Sano Manjirou nhíu mày, "Dập thuốc đi."
Michelle cười khẽ, cũng chẳng thèm nghe. Ả tiếp tục hút, rồi cúi đầu và nhả một làn khói vào mặt Sano Manjirou. Hắn ho sặc sụa, bực bội hất tay tát ả một cái, tiếng "chát" vang lên nghe đến mà đau.
Nhưng điệu cười nhàn nhạt của ả vẫn không thay đổi. Ả tiếp tục hút, mặc kệ gò má đã đỏ chét và sưng lên. Thấy biểu cảm của Sano Manjirou càng lúc càng mất kiểm soát, ả ném thuốc lá vào gạt tàn đầu giường - chiếc gạt tàn ả tự chuẩn bị cho mình, rồi ngồi xuống bên giường. Michelle duỗi tay, định chạm lên má Sano Manjirou nhưng lại bị hắn né sang một bên. Ả phì cười, chợt nằm phịch xuống giường hắn và kéo hắn xuống nằm cùng.
"Cô--"
"Ngủ đủ giấc mới là bé ngoan. Ngày mốt Touman và Shiva còn một trận chiến nữa đấy, dưỡng sức đi."
"..."
Hắn chẳng đáp, đẩy cánh tay người đàn bà này ra, nhưng ả ta ngoan cố bám lấy hắn khiến hắn cũng phải bất lực. Người đàn bà này lợi dụng sức lực của chị hắn để chế ngự hắn. Một con đàn bà mưu mô, hắn hừ lạnh.
"Chị tôi đâu?"
"Ngủ gần mười năm rồi, đừng có hỏi nữa." Ả càu nhàu, "Ngay cả Izana cũng không hỏi mãi một câu như bé đâu đấy!"
"Đừng có gọi tôi là bé."
"Thôi nào, bé thì vẫn là bé mà! Bé ngoan lại đây chị hai--"
Chưa nói xong, ả đã bị Sano Manjirou nắm lấy cổ. Cổ họng bị bóp chặt khiến ả khó thở, nhưng ả vẫn giữ nguyên cái nụ cười nhạt giả đến không thể giả hơn. Sano Manjirou cúi người, hai cặp mắt đen u ám đối diện nhau, và hắn gằn từng tiếng.
"Đừng có tự xưng là chị hai, cô không xứng, [Michelle]. Quân ăn cướp."
"Khụ-- Khụ-- Sano Manjirou, mày muốn gϊếŧ Sano Erika à?"
Nghe đến tên chị mình, hắn thả lỏng lực tay, không kiềm được bực tức khi nhìn đến gương mặt kia dần lấy được hô hấp. Hắn căm ghét ả, Michelle.
Chị gái từng dặn hắn, hãy đối xử tốt với Michelle, nhưng chắc hắn không thể nào làm được.
Mỗi lần đối mặt với con đàn bà ti tiện chiếm đoạt thân thể chị, cơn hận thù trong hắn lại bùng lên. Cô ta gϊếŧ anh hai, châm ngòi cho cái chết của Emma, và sau đó lại "gϊếŧ" cả chị của hắn.
Nhưng chính chị cũng đã nói, rằng Michelle chính là chị, mà chị cũng là Michelle.
Hắn chỉ bị bản năng hắc ám thao túng, còn chị hắn lại hoàn toàn đánh mất