Sano Manjirou và những thành viên nòng cốt của băng Tokyo Manji, hiện tại đang đi phượt biển trên những con mô tô hạng nặng. Gió mang đến mùi vị của biển, làm cho không khí mùa hè trở nên mát mẻ hơn hẳn.
Trong lúc cười đùa với anh em, điện thoại của Manjirou đổ chuông. Cậu nhìn màn hình. Là Emma gọi cậu.
"Emma hả?"
"Anh đang đi đâu vậy!? Khi nào mới qua chở em?"
"Ủa chở vụ gì?"
"Gì, anh quên hả? Hôm nay chị hai khai trương tiệm mà! Anh đã hứa chở em đi thăm chị, sao giờ quên béng luôn vậy!?"
"Ấy chết, chờ xíu anh chạy về nha."
Vừa dập máy, trước mấy cặp mắt tò mò của anh em, Manjirou định thúc giục chúng bạn đưa cậu về, rồi bỗng, cậu nảy ra một ý hay.
Manjirou nói. "Nay chị hai tao khai trương tiệm cà phê. Đi, tao dẫn tụi mày qua uống chực." Chính xác luôn, uống chực.
"Chị hai mày? Là bà chị siêu quần bá đạo mà mày hay nhắc ấy hả?" Mitsuya hỏi.
Manjirou gật gù.
Cả nhóm nhanh chóng quay về nhà Manjirou và chở theo Emma đi. Dọc đường tới Roppongi, bọn họ liên tục phải nghe bài giảng quen thuộc của Manjirou về người chị tên Erika của nó. Mà giờ, vì chính thức được gặp, bài giảng của nó còn dài hơn tận gấp đôi.
"Chúng mày biết không, chị hai tao nhé, tóc chị nhuộm màu hồng đó nha. Xong còn light xanh lá nữa. Nhìn như bánh anh đào á. Mẹ, nhắc mà thèm ghê. Mà chị hai tao không thích bánh anh đào tụi mày ạ. Chị tao thích bánh dưa gang cực. Tối mấy bữa trước anh tao mua cho chị tao tận bốn cái bánh dưa gang, thế mà chị tao ăn hết rồi nhưng vẫn còn thèm. Cuối cùng anh tao phải chạy ra mua thêm cho chị tao hai cái nữa. Tao là tao biết chị hai muốn hành anh Shinichirou thôi, nhưng mà nhìn cái mặt anh Shinichirou nịnh nọt chị tao, mẹ ơi mắc cười lắm..."
Tổng trưởng, mày nói nhiều vãi!
"Tổng trưởng, mày nói nhiều vãi!"
Nói ra rồi!? Thằng nào ghê vậy?
Thằng đó là Ryuguji Ken, hay còn gọi là Draken. Cậu ta đảm nhận việc chở Manjirou hôm nay, và là người bất hạnh nhất khi bị chiếc loa Mikey dí sát vào lỗ tai của cậu mà hát. Lỗ tai cậu ta giờ vẫn còn ong ong mấy câu "chị tao", "chị tao", "chị tao" của thằng tổng trưởng có tâm.
Không lẽ từ lúc chị nó về là nó cứ thế này à? Ryuguji liếc nhìn Emma, nguyên một dấu chấm hỏi in to đùng trên mặt. Cô bé cười trừ, vừa gật đầu vừa lắc đầu, cũng không biết phải diễn tả sao nữa.
Lúc chị hai về, anh của cô bé vì quá sùng bái chị hai mà ngắm nhìn chị hai 24/24, làm gì mở miệng nói nhiều như vậy lần nào. Giờ chị hai đi Roppongi thì hay rồi, anh nó trổ tính thành cái đài luôn.
Mà không chỉ anh Manjirou đâu, anh Shin còn đáng sợ gấp đôi. Emma nghĩ đến cả chục cái bánh dưa gang ăn liên tiếp mấy ngày nay, cả người không khỏi run rẩy, mùi bánh lại xộc lên mũi.
Sợ thật!
Roppongi. Tiệm cà phê Eka.
Cuối cùng đã đến điểm dừng của máy hát Mikey, lúc này đã là 8h tối, tiệm đã đỡ đông khách hơn lúc chiều. Nhóm Touman tới cũng vừa lúc vị khách cuối cùng trong tiệm đi. Ở Roppongi, khu giải trí nhộn nhịp như thế này, 8h tối mới chính là giờ cao điểm, nhưng kỳ lạ là lúc này tiệm cà phê lại khá là vắng.
Mà lí do khách hàng bỏ về sớm, là vì đang có một cuộc xung đột khá căng thẳng xảy ra bên trong tiệm.
Nhóm Touman bước vào tiệm. Một chị phục vụ nhỏ nhắn bước ra đón tiếp họ.
"Hoan nghênh quý khách. Chúng tôi thật lòng xin lỗi vì hiện tại trong tiệm đang có một số vấn đề nho nhỏ nên phải đóng cửa sớm. Nếu quý khách..."
Đang nói nửa chừng, chị phục vụ ấy nhìn gương mặt Manjirou một lúc, biểu cảm giật mình, dường như cô vừa suy nghĩ ra điều gì đó. Chị phục vụ lại đổi giọng.
"Hoan nghênh quý khách, mời quý khách vào trong!"
Cả nhóm Touman cũng ngớ người vì bộ mặt thay đổi 180 độ của chị phục vụ. Mà cũng phải thông cảm, làm ngành phục vụ mấy ai dễ dàng gì.
Sau khi bọn họ vào bên trong tiệm, chị phục vụ đã ra ngoài đổi tấm biển [ Open ] thành [ Close ]. Điều này khiến họ càng cảm thấy kỳ lạ hơn.
"Ê mày." Ryuguji nói nhỏ với Manjirou, cố gắng điều chỉnh âm lượng cho vừa cả nhóm nghe. "Sao tao thấy hơi kỳ kỳ rồi nha mày?"
"Tao cũng thấy vậy á." Baji Keisuke xen vào.
Touman dần cảnh giác với xung quanh. Nhưng chị phục