Sau khi Ryuguji Ken và Hanagaki Takemichi rời đi, Sano Erika đã đến thăm Hanemiya Kazutora một lát, cũng là lần đầu tiên suốt mấy ngày chưa gặp. Trông thằng bé sau cuộc nói chuyện vừa rồi có vẻ khác hơn hẳn. Nói thế nào nhỉ, Erika suy nghĩ, hẳn là nhìn sáng sủa hơn thì phải?
Đến chịu. Đúng là tuổi trẻ, chỉ có anh em mới nói được với nhau. Erika nhún vai, hỏi thăm vài câu về tình hình mấy hôm qua rồi bảo Kazutora sắp được về nhà. Nghe vậy, cậu nhóc nom sửng sốt lắm. Kazutora hỏi về hình phạt, nhưng Erika chỉ trả lời ậm ừ rồi chuyển sang đề tài khác.
"Em có thời gian là ba năm." Erika nói, "Từ bây giờ đến sinh nhật mười tám tuổi, cứ thoải mái làm những gì em muốn, mà đừng có phạm Luật đấy. Sau sinh nhật mười tám tuổi, cuộc đời của em coi như thuộc về Shiva." Nói rồi, cô cúi đầu, kéo lại khoảng cách giữa hai người, "Nhớ là phải giữ lại thói tò mò đi đấy nhé, kẻo lần sau là hậu sự cho em thì buồn cười lắm." Erika cười cười, nghe giọng xảo quyệt gớm, lại còn pha chút thích thú nữa.
Cặp mắt Kazutora như bị cách điệu thành hình bán nguyệt. Đến bây giờ cậu mới nhận ra rằng cái người phụ nữ nhìn thì ngầu và kiêu ngạo này thực chất là một cái pháo đài trào phúng di động. Ít nhất thì cậu đã bị người này trào phúng ba lần, một lần khi bị bắt gặp nghe lén, một lần là khi vừa đến đây và một lần chính là vừa nãy.
"Nhắc đến sinh nhật mới nhớ," Kazutora chợt nói, "Hôm nay là sinh nhật của Emma đấy chị."
Nói xong, trông thấy biểu cảm ngạc nhiên đến cứng đờ của sếp tương lai, bỗng dưng trong lòng cậu sinh ra một chút đắc ý.
Hôm nay là ngày 25 tháng 11 năm 2005, sinh nhật lần thứ mười bốn của Sano Emma.
Với trí nhớ kinh tủng của một kẻ đứng đầu như Sano Erika, cô ta có thể nhớ được từng con số mà cô ta gặp qua trong mọi cuộc giao dịch của từ giờ ngược về mấy ngày trước nữa, nhưng bây giờ, một thế lực kỳ lạ nào đó đã khiến cô ta quên mất rằng, hôm nay là sinh nhật em gái bé bỏng của cô ta.
Thôi xong, chưa chuẩn bị quà sinh nhật!
Sano-chị gái hoàn hảo- Erika vội vàng nhấc chân chạy vội đến văn phòng của anh em Haitani, mở phanh cửa và vừa thở dốc vừa nói, "Mấy-- Mấy đứa! Chị hỏi một cái!"
Thấy Sano Erika gấp gáp như vậy, anh em Haitani đâm ra cũng lo theo. Cả hai nhanh chóng ngồi vào ghế đàng hoàng và lắng nghe chị lớn. Sano Erika ngồi xuống đối diện, mặt mày nghiêm túc trình bày, "Bây giờ, chị có một chuyện cực kỳ hệ trọng cần phải nhờ đến ý kiến hai đứa."
"Vâng, chị cứ nói đi ạ." Haitani Ran gật đầu.
"Chuyện là thế này," Sano Erika chống cằm, "Hôm nay là ngày 25 tháng 11."
"Vâng." Đến lượt Haitani Rindou đáp lời.
"Cho nên--" Sano Erika trầm giọng, mắt đối mắt với hai anh em, "Em gái chị mười bốn tuổi, nên tặng quà sinh nhật gì đây?"
"...?"
Hàng loạt dấu chấm hỏi từ nhỏ đến lớn rơi đầy đầu hai anh em tội nghiệp. Một ngày thật đẹp trời và lẽ ra họ không nên bị cái người không ai hiểu này dây dưa mới phải. Nhưng không, họ đã.
Tức thì, Haitani Rindou tiếp tục ăn hộp pudding cậu ta mới tậu được từ siêu thị, Haitani Ran thì quay lại viết báo cáo cho mình và em trai. Cả hai đồng loạt ném bơ cho chị lớn nhà mình không chút thương tiếc.
Mà một bên, Sano Erika hoàn toàn không để ý mình đã bị bán bơ và tiếp tục lải nhải về các lựa chọn cho một món quà sinh nhật tuyệt vời. Haitani định không ngó ngàng gì, cho đến khi nội dung về món quà càng lúc càng trở nên kỳ cục.
"Hồi trước mình tặng cho con bé gấu bông rồi đúng không? Nếu vậy lần này tặng cái gì sang chảnh hơn nhỉ? Váy đuôi cá ổn không ta, hôm trước đi dạo thấy cũng rẻ. Hay là tặng con bé bộ shortgun mới nhập về hôm bữa để tự vệ? Uầy--"
"Chị!"
Haitani Ran quyết định đánh gãy mạch suy nghĩ vô cùng quái đản của người phụ nữ này, "Chị có thật là nữ không vậy?"
"... Chị sẽ coi như đây là một lời khen."
"Không, em đang chê chị đấy." Haitani Ran đáp chắc nịch, "Không có ai mà đem váy đuôi cá tặng cho một con bé mười bốn tuổi hay đưa công dân vị thành niên một bộ súng đâu, thưa chị!"
"..." Erika vuốt đôi mắt mệt mỏi của mình, "Cho nên chị mới cần ý kiến mấy đứa. Cái khoản quà tặng là chị chịu."
"Nếu là con gái..." Rindou nhồm nhoàm pudding trong miệng và nói, "Mấy chiếc váy xinh xinh ở Trung tâm thương mại đấy, giá cao thì chắc đằng ấy sẽ thích thôi."
"Không." Ran đánh gãy em trai, "Em nói như thế khác gì cổ súy chị lớn mua váy đuôi cá tặng người ta?"
Ngẫm lại cũng phải, Rindou liền đưa ra một ý kiến khác, "Nếu không thì vòng cổ, khuyên tai?"
"Vòng cổ, khuyên tai!" Erika sáng mắt, vỗ tay liên hồi, "Ý kiến quá tuyệt--" Chưa dứt câu đã ngay lập tức bị Ran chặn ngang, "Không được!"
Haitani Ran ném cho ông tướng, bà tướng trước mặt mình một ánh mắt như thể tiếc rèn sắt không thành thép, thở một hơi dài mới lên tiếng, "Chẳng phải năm trước chị mới gửi cho em chị cái lắc tay trong BST của Bvlgari, và năm trước nữa còn nhờ anh Yuzuha xách tay bộ khuyên tai vòng cổ của Celine à?"
"Thôi nào chị, sáng tạo lên đi!" Ran bất đắc dĩ.
Nghe vậy, Erika cũng trầm ngâm nghĩ lại, quyết định hỏi ý "quân sư" đại tài - cậu Ran, "Em có sáng kiến gì không?"
"Nước hoa." Haitani Ran trả lời không chút do dự, "Một tuần trước, anh Sousuke đi công tác và có gửi máy bay cho chị chai nước hoa màu hồng có nắp hình nơ đấy. Con gái tuổi bây giờ ai chẳng thích những thứ xinh xắn và thơm tho. Lựa chọn không thể nào tuyệt vời hơn đấy!"
"Quá đỉnh!" Sano Erika và Haitani Rindou đồng thanh, tiện tay còn