[TomHar] Người Sáng Tạo Thần Chú

Chương 12-2


trước sau

----------

Harry chớp mắt, nhận ra rằng họ đã dừng lại. Cậu nhắm chặt hai mắt, cố gắng khiến thế giới xung quanh ngừng quay cuồng. Nó đã hiệu quả, cậu mở mắt ra và thấy Snape đang quan sát mình đầy lo lắng. Cảnh tượng ấy khiến một cảm giác ấm áp dâng lên trong lồng ngực Harry; cậu vẫn chưa thể quen với sự quan tâm của những người khác, đặc biệt là từ giáo viên của mình, một người hoàn toàn có thể mặc kệ cậu – lờ đi khi cậu giải thích những ý tưởng phức tạp và kì lạ, từ chối những khi Harry có những yêu cầu không liên quan đến tiết học, cắt lời khi cậu muốn bày tỏ quan điểm của bản thân – lại quan tâm lo lắng tới sức khoẻ của Harry làm một điều gì đó trong cậu tràn đầy ấm áp.

"Trò lại đang cười chuyện gì thế hả, đứa trẻ ngốc nghếch này?"

"Em chỉ đang rất vui," Harry đáp lại, và cậu có thể cảm nhận một phần tâm trí đang kêu gào không cho bất cứ thứ gì thoát ra khỏi miệng, nhưng ngay thời điểm ấy cậu không hiểu tại sao lại không thể ngăn bản thân nói ra những gì đang suy nghĩ. "Em chỉ đang rất vui vì có người quan tâm đến em." Cậu nhẹ nhàng dựa vào cánh tay của Snape đang vòng qua vai mình.

Snape im lặng một lúc. Biểu cảm của ông có chút giống một con nai trước ánh đèn pha, Harry không hiểu tại sao ông lại sửng sốt đến thế. Hơn nữa, tầm nhìn của cậu lại bắt đầu trở nên quay cuồng, và một lần nữa cậu cảm thấy mình bị xốc thẳng lại.

"Đi nào, Potter. Hiển nhiên là trò không thể tự chăm sóc mình, nên bây giờ việc đó mới đến tay ta." Giọng ông có hơi kì lạ, có gì đó căng thẳng. Họ chậm chạp đi qua những dãy hành lang; Harry đoán họ đang đi xuống hầm ngục vì bầu không khí đang dần trở nên lạnh lẽo và ẩm ướt hơn. Cậu không nhận ra được không gian ở xung quanh, cơn choáng váng lại bắt đầu nổi lên. Đến khi cậu vừa định bảo Snape rằng mình phải dừng lại một chút để thở, ông đột nhiên dừng lại.

"Đây là nơi ở của ta, Potter," ông nói, lấy ra đũa phép và ấn đầu của nó vào trung tâm cánh cửa. "Ta có thể dùng Floo để đưa trò đến Phòng Y tế từ đây."

"Không được." Mong muốn không phải đến Phòng Y tế đột ngột trỗi dậy manh mẽ, và cậu đã cảm thấy buồn nôn chỉ mới nghĩ đến việc phải dùng Floo. Cậu đã sử dụng nó một lần, lúc còn ở quán Cái Vạc Lủng; nói nhẹ nhất là nó rất không thoải mái và cậu nghĩ đó là ý tưởng tồi tệ nhất trong tình huống này.

Việc cậu không muốn ở trong Phòng Y tế khá là khó giải thích, nhưng rất rõ ràng. Phòng y tế là nơi duy nhất trong ngôi trường mà Harry không thể ở lâu; cậu sẽ cảm thấy vô cùng khó chịu chỉ sau vài phút. Phép thuật của cậu là thủ phạm chính; cậu có thể cảm thấy nó nhảy dựng lên giống như một con mèo bị chọc ghẹo nếu như cậu ở trong căn phòng đó suốt một khoảng thời gian dài.

Snape nhướn mày phản ứng lại lời cậu nói. "Tại sao vậy, Potter? Trò đang rất cần thuốc dinh dưỡng và giấc ngủ; và phòng y tế là nơi duy nhất có cả hai thứ đó."

"Làm ơn," Harry lặp lại, quay đầu nhìn vị Giáo sư khi phép thuật của cậu bắt đầu vần quanh lo lắng. "Em không thể. Em không thể chịu đựng được. Nó quá trắng."

Qua đôi mắt mờ mịt của mình, cậu đột nhiên thấy phép thuật của Snape đông cứng lại. Phần não không bị ảnh hưởng hoàn toàn bởi sự thiếu ngủ và dinh dưỡng của cậu cuối cùng cũng tỉnh táo lại – cậu vừa nói cho Snape về phép thuật, về khả năng thấy được phép thuật của mình. Mắt cậu mở lớn và miệng cậu mím chặt lại, lảng tránh ánh nhìn của vị Giáo sư. Đồ ngốc, đồ ngốc!

Trong vài giây, Snape không đáp lại khi cánh cửa mở ra và ông nhanh chóng

kéo Harry vào trong. Harry được đặt xuống một chiếc ghế bành trong một căn phòng mà cậu cho là phòng khách, mặc dù không thể nhìn được rõ lắm.

"Trò muốn nói với ta," Snape nói sau vài giây đứng trước mặt cậu đầy suy tư, "là màu 'trắng'của Phòng Y tế làm trò thấy khó chịu à?"

Harry cố gắng điều chỉnh hơi thở của mình. "Em...không biết tại sao. Em chỉ...Em xin lỗi?" Cậu ép hai bàn tay vào nhau.

Cậu không thấy được biểu cảm của Snape, nhưng giọng điệu của ông khá kì lạ. "Trò Potter, trò đã đến bệnh viện...nhiều lần rồi à?"

Harry nhíu mày, không hiểu Snape muốn gì. "Không ạ? Không nhiều lắm," cậu nhỏ giọng đáp. Cậu tưởng Snape sẽ hỏi tại sao cậu lại biết phòng y tế có màu trắng, chứ không phải...

.

Harry thở ra một hơi dài, nhắm chặt hai mắt lại khi cố gắng nén xuống cơn đau nhói trong đầu. Cậu không thể nghĩ được gì thế này.

Đương nhiên Snape sẽ không ngay lập tức nghĩ đến việc cậu đang nói về phép thuật. Phòng Y tế có màu trắng; màu sắc là trắng.

Nó được bao phủ bởi những tấm ga trắng, mặt quầy trắng, những tấm màn trắng, giường trắng.

Khi đã ngộ ra, cậu dần thả lỏng người. Hơn nữa, cậu cũng không biết liệu Snape có nhận ra là Phòng Y tế có màu trắng không. Kể cả khi cậu giải thích ý mình muốn nói – về thứ phép thuật ở đó – thì Snape cũng chẳng hiểu được. Snape có lẽ cũng không biết được là nó có màu trắng.

Đương nhiên, là ở phương diện phép thuật.

Cậu nghe thấy tiếng bước chân quanh phòng trước khi một cái bình đột nhiên được đưa đến trước mặt.

"Uống cái này đi," Snape nói. "Nó là một loại thuốc dinh dưỡng. Ta nghĩ là trò không thể ăn nhiều được bây giờ; thứ này sẽ cung cấp tất cả những chất dinh dưỡng cần thiết cho cơ thể."

Harry gật đầu, đã cảm nhận được cổ họng mình hoạt động khi ngửi mùi hương của nó; cậu tự hỏi liệu nó có phải là loại mà mình đã luyện tập pha chế suốt mùa hè, nhưng nghĩ rằng Snape sẽ làm ra được một phiên bản tốt hơn nhiều. Dù thế, cậu biết rằng nó sẽ có vị rất tồi tệ, những vẫn cố bịt mũi lại, nốc cạn bình thuốc.

Nó có vị kinh khủng hệt như cậu nghĩ.

Khi uống xong, đảm bảo đã nuốt hết, cậu đưa cái lọ rỗng cho Snape, người một lần nữa biến mất khỏi tầm nhìn. Gần như ngay lập tức, cậu có thể cảm nhận được một cơn buồn ngủ mãnh liệt dâng lên, và cậu cho Snape một cái nhìn nghi ngờ khi ông ngồi xuống chiếc ghế trước mặt.

"Thầy bỏ thuốc em đấy à?" cậu hỏi, không thể tin nổi. Hình như cậu thấy được một cái nhếch mép trên khuôn mặt của ông.

"Đó là điều trò cần lúc này."

"Thấy có thể báo trước cho em biết mà," Harry khó chịu lầm bầm. "Đằng nào thì em cũng sắp ngủ rồi; nó thật sự không cần thiết đâu."

"Đó là trò nghĩ thế," Snape đáp, giọng nói pha chút bực tức dù sự lo lắng vẫn còn đọng lại, "rõ ràng không thể tin tưởng được là trò sẽ đi ngủ hẳn hoi, hay lắng nghe yêu cầu của cơ thể. Không phải lo, nó rất nhẹ thôi; trò sẽ tỉnh dậy sau khoảng ba tiếng. Ta tin là trò sẽ không lãng phí nhiều thời gian của mình đâu." Giọng điệu mỉa mai thể hiện rõ ràng đó không hề là một câu hỏi.

Có lẽ Harry sẽ vặn lại lời bình luận ấy, nhưng lúc đó, cậu đã chìm vào giấc ngủ rồi.

---------


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện