[TomHar] Người Sáng Tạo Thần Chú

Chương 23-1


trước sau

CHƯƠNG 23: PACTUM (Thỏa thuận)

Happy reading!

--------

Trong khoảng một giờ đồng hồ, Harry đã đọc được bốn trang tài liệu. Ba trong số đó đề cập đến rất nhiều các nghiên cứu về 'vật chứa linh hồn', khả năng, chức năng, hình dạng, cách duy trì, cách làm cho chúng tồn tại lâu dài và một số thông tin khác. Mặc dù chúng khá thú vị nhưng lại không phải điều cậu đang tìm kiếm. Trang còn lại có mục lục của một cuốn sách với các ghi chú được viết nguệch ngoạc xung quanh nó, những thứ như 'những nguy cơ khi sử dụng mực để làm phương tiện trung gian' hay 'không duy trì được yêu cầu về phép thuật cho những chức năng cao cấp hơn' và một số ghi chú nhỏ khác không được liên quan cho lắm.

Nhìn chung, Harry giờ đã hiểu rõ hơn về cuốn nhật ký và cách hoạt động của nó, nhưng thành thật mà nói, nghiên cứu này còn quá chung chung nên tất cả những gì cậu nhận lại được là càng nhiều câu hỏi hơn nữa. Phần thông tin hữu ích duy nhất mà Harry tìm được cho đến giờ là một đoạn nhỏ về việc một vật chứa linh hồn có thể bị phá hủy; tuy nhiên nó không cho biết cụ thể là bằng cách nào, nên cũng không mấy hữu dụng vì từ ngay đầu Harry đã biết điều đó rồi.

Vẫn còn khá nhiều tài liệu chưa đọc, vì vậy Harry chưa hoàn toàn mất đi hy vọng, nhưng...chắc chắn rằng sự thất vọng và lo lắng đang bắt đầu nhen nhóm trong cậu.

Harry không muốn nghĩ đến chuyện sẽ xảy ra nếu cậu vẫn không tìm được gì sau tất cả những việc này, cậu đưa tay lấy một tờ tài liệu khác, rồi cau mày khi đọc những gì được viết trên đó.

Tom Marvolo Riddle.

Ta là Chúa tể Voldermort.

Phần còn lại để trống. Bản thân điều đó đã kì lạ rồi, nhưng những dòng chữ còn kỳ lạ hơn.

Đó là hai câu văn kỳ lạ, được đặt cùng nhau nhưng lại độc lập với nhau. Một là tên riêng, một là tuyên bố.

Vậy thì tại sao chúng lại được đặt cùng nhau? Đây là một lá thư sao? 'Xin chào Tom, ta là Chúa tể Voldermort'? Hay là một lời cảnh báo? Một sự đe dọa?

Harry nhíu mày. Không khả thi lắm. Có lẽ chúng không được viết để đọc cùng nhau? Có thể chúng được hiểu một cách riêng rẽ? Nhưng cậu có thể rút ra được ý nghĩa gì theo cách đó? Đó là tên đầy đủ của Tom, cậu nghĩ vậy, nhưng chắc hẳn cuốn nhật ký sẽ cho cậu biết nếu cậu hỏi; dù sao Harry cũng biết được những chữ cái đầu của tên y rồi. Và câu 'Ta là Chúa tể Voldermort' không thực sự có nghĩa gì. Harry thậm chí còn không biết 'Voldermort' là họ hay tên, hay thậm chí liệu đó có phải tên thật của hắn hay không. (ở đây dùng cả hai từ 'y' và 'hắn' vì Tom và Voldermort là hai người riêng biệt)

Đôi mắt của Harry mở to vì bất ngờ hiểu ra, và cậu đưa tay lấy một trong những cây bút lông đặt cạnh đó, có phần ngạc nhiên khi thấy ống mực vẫn còn dùng được. Cậu do dự một lúc, đầu bút chưa chạm đến mặt tờ giấy, rồi quyết định rằng nếu để tờ giấy trống không thế này thì sẽ thật là lãng phí.

Cậu nhanh chóng đếm số chữ cái trong mỗi cụm từ, ghi lại những con số lên tờ giấy. Chúng hoàn toàn trùng khớp.

Đó là một sự đảo lộn chữ cái.

Tom Marvolo Riddle là tên thật của Chúa tể Voldermort.

Tom là Voldermort.

Harry nhìn chằm chằm vào tờ giấy da, sắp xếp lại tất cả mọi thứ cậu đã biết được về Tom và Voldermort.

Điều đó liệu có khả thi không? Bằng một cách nào đó, nó dường như rất vô lý nhưng lại quá rõ ràng.

Phép thuật của cuốn nhật ký giống phép thuật của Voldermort đến mức đáng ngờ, nhưng lại không thực sự giống hẳn. Có một sự mờ nhạt nhất định, một màu xám nhẹ, ở phép thuật của hồn ma mà cậu đã thấy trên người Quirrell mà không có ở phép thuật của Tom. Có lẽ là vì đó chỉ là một hồn ma, hoặc là do sự mất trí, hoặc do khoảng thời gian dài đã trôi qua, hoặc do những yếu tố có thể ảnh hưởng đến vẻ ngoài của phép thuật dù nó thuộc về cùng một người. Nhưng vấn đề là, không ít người có phép thuật tương tự nhau; ví dụ như phép thuật của Draco và Pansy, chúng có màu sắc rất giống nhau và có hành vi cũng tương tự nhau, một điều mà Harry vẫn luôn cho rằng là do họ có gia cảnh và tính cách khá giống nhau. Vì vậy, cho rằng Voldermort và Tom là cùng một người chỉ vì họ có phép thuật giống nhau, dù đến mức đáng ngờ, là một điều Harry sẽ không bao giờ làm. Việc đó cũng giống như nghĩ rằng hai người nào đó có quan hệ họ hàng với nhau chỉ vì họ có tính cách và màu tóc giống nhau vậy.

Nhắc đến tóc, một lý do khác khiến Harry chưa bao giờ nghĩ rằng Tom và Voldermort là cùng một người đơn giản là vì bọn họ không có ngoại hình giống nhau. Harry đã xem một vài bức ảnh của Chúa tể Hắc ám ở thời đỉnh cao; một người đàn ông trung niên với mái tóc nâu nhạt và đôi mắt xanh lam, đẹp trai nhưng theo một cách rất khác với Tom. Đường nét của hắn thô hơn, diện mạo cũng thế...hắn đem lại một ấn tượng rất khác biệt, và Harry không bao giờ liên tưởng đến Tom khi nhìn vào một bức ảnh của Voldermort. Nhưng lại phải nói, bây giờ khi ý tưởng đó đã được gieo vào đầu Harry, cậu cảm thấy hoàn toàn có khả năng là Tom chỉ đơn giản thay đổi ngoại hình của mình bằng phép thuật khi tham gia vào giới chính trị. Tại sao y làm vậy lại là một câu hỏi khác – một câu hỏi mà Harry không quá quan tâm – nhưng cậu biết rằng có rất nhiều phép thuật thay đổi ngoại hình tồn tại nên điều đó hoàn toàn khả thi.

Vấn đề thứ ba khi cho rằng Tom và Voldermort là một người là khía cạnh "linh hồn". Nếu Tom là một linh hồn, vậy hồn ma lần trước là gì? Nó chỉ là Voldermort khi không có linh hồn? Nhưng cuốn nhật ký này đã được tạo ra từ năm mươi năm trước, Voldermort đã tồn tại từng ấy năm mà không có linh hồn sao? Có ai có thể tồn tại được mà không có linh hồn không? Hay Tom thực sự chỉ là một kí ức và Harry đang tưởng tượng quá đà? Hoặc Tom chỉ là một phần linh hồn của Voldermort? Điều đó liệu có khả thi không? Linh hồn có thể bị cắt xẻ ra như vậy không?

Dù sao đi nữa, Harry sẽ không làm được điều gì hữu dụng

nếu cứ ngồi đây và băn khoăn về việc liệu Tom và Voldermort có phải là một người hay không. Các ghi chú của Tom ngụ ý rõ ràng đó là sự thật, và nếu thế thì cậu còn cần bằng chứng gì nữa chứ?

Harry thở dài, có phần bực tức.

Nhìn chung, đó là một sự nhận thức kì lạ, dường như vô nghĩa đối với cậu trong khoảnh khắc đó. Một phần trong Harry cảm thấy bị phản bội sâu sắc, tức giận, có thể là cả sợ hãi, nhưng hầu như tất cả những gì cậu cảm thấy là sự khó chịu. Cảm thấy bực mình, vì những thứ như thế này sẽ làm hỏng tất cả những kế hoạch của cậu, và nếu có điều gì có thể khiến Harry khó chịu thì đó là khi kế hoạch của cậu gặp trở ngại, đặc biệt là khi nó là do những lí do ngu ngốc. Và việc Tom cố gắng giết cậu bằng cách dụ cậu vào một căn hầm với một con tử xà chờ sẵn bên trong chắc chắn là một trong số đó.

Harry chợt buồn cười nhận ra rằng hai cụm từ đặt cạnh nhau này khiến cậu nhớ đến những câu đố chữ mà cậu từng thấy trong những cuốn sách dành cho trẻ em.

Tôi có tai, nhưng lại không thể nghe. Tôi là ai? Tôi là ngô.

Tôi có thể chạy (run), nhưng tôi không có chân. Tôi là ai? Tôi là nước.

Tên tôi là Tom Marvolo Riddle, nhưng tôi sử dụng phép đảo chữ để làm tên giả của mình. Tôi là ai? Tôi là Chúa tể Voldermort.

Đó thậm chí còn chẳng phải một cách đảo chữ hay.

Nhưng bất kể Harry có nghĩ gì về những nỗ lực để tỏ ra kín đáo của Tom, đây có lẽ là phần thông tin có giá trị nhất về Tom mà cậu có thể tìm thấy trong những ghi chú này.

Điều đó có nghĩa là đã đến lúc kiểm tra xem Tom thế nào rồi.

Harry quay sang cuốn nhật ký, giải phóng kết giới của mình. Phép thuật của cuốn nhật ký di chuyển quanh nó một cách chậm rãi, đầy hiếu kỳ, như thế nó đang tìm kiếm thứ gì đó đã đánh rơi. Sự bình tĩnh của nó khiến một cơn thịnh nộ không thể kiểm soát được bùng lên trong Harry. Sự mãnh liệt của nó khiến Harry hơi bất ngờ, giống như một ngọn lửa bùng lên khiến cậu thực sự muốn tổn thương Tom. Thế rồi, cũng đột ngột như khi xuất hiện, nó biến mất, và cậu cảm mất mát.

Harry bối rối và lo lắng về phản ứng dữ dội của mình khi mới chỉ nhìn vào cuốn nhật ký. Nhưng khi không có gì xảy ra sau vài giây, cậu dần thả lỏng.

Harry mở cuốn nhật ký và cầm lấy cây bút lông trên bàn, lưỡng lự một lúc không biết viết gì, rồi quyết định tốt nhất là đi thẳng vào vấn đề. May là cánh tay bị gãy là ở bên trái nên cậu vẫn viết được dễ dàng.

Và còn gì tuyệt vời hơn khi bắt đầu cuộc trò chuyện này bằng cách chế nhạo Tom vì đã thất bại trong việc giết Harry cơ chứ.

Phép thuật của cuốn nhật ký đông cứng lại. Nó không đáp lại trong gần ba mươi giây, và khi Harry chuẩn bị viết tiếp thì câu trả lời xuất hiện, chậm rãi và cẩn trọng.

<>

Harry có thể cảm nhận được sự sửng sốt, sự khó tin từ dòng chữ ngắn gọn ấy. Thành thật mà nói, đó là một câu hỏi hợp lý, đến bản thân Harry cũng không chắc mình đã làm thế nào. Nhưng thay vì trả lời câu hỏi của Tom, cậu quyết định chế nhạo y.

<Đáng tiếc thật đấy, nhưng ta hy vọng là ngươi thấy vui.>

Lần này câu trả lời đến rất nhanh chóng, tràn đầy sự phẫn nộ.

<ngươi thấy vui vì điều đó.>>

Sự mặt dày trong lời nói này khiến Harry không nói nên lời trong vài giây, sau đó được thay thế bằng sự tức giận.

Phép thuật của Tom giãy lên đầy phẫn nộ.

<>

Harry chớp mắt trước câu nói đó, hơi giật mình. Cậu đã không ngờ được câu trả lời đó. Nó giống như một lời nói dối, nhưng Tom lại thực sự tức giận khi bị Harry buộc tội về việc đó. Công bằng mà nói, Harry thực sự không nghĩ Tom ngu ngốc đến vậy, nhưng con tử xà rõ ràng đã hành động như thể nó đang cố gắng giết cậu.

Cuốn nhật ký không trả lời và Harry cứ nhìn chằm chằm vào nó, sự khó chịu tăng lên theo từng giây. Có lẽ Tom nghĩ rằng Harry định giữ y lại dù y không hợp tác chỉ vì Tom biết cách hồi sinh Chúa tể Hắc ám. Nhưng Harry muốn một lời giải thích cho những gì đã xảy ra, muốn biết Tom đang lên kế hoạch cho cái quái gì, để xem liệu việc cố gắng làm việc với Voldermort còn khả thi hay không. Khả năng ấy không còn nhiều, nhưng có lẽ một cách giải thích cho tất cả những điều này, một sự hiểu lầm ngốc nghếch nào đó có thể sửa chữa được chỉ khi Tom chịu nói chuyện với cậu.

Ngoại trừ việc Tom rõ ràng vẫn nghĩ rằng Harry chưa biết được gì nhiều – và, như mọi khi, y có ý định không tiết lộ thêm bất cứ điều gì – có nghĩa là đã đến lúc cho Tom biết về những gì Harry đã tìm được.

Đó không phải là một câu hỏi, mà là sự xác nhận cho những nghi ngờ tồi tệ nhất của Harry, rằng Tom thực sự đã lừa dối cậu về mọi thứ ngay từ đầu.

Và sau đó, vì đang rất bất mãn, cậu viết thêm.

<>

Câu nói nghe có vẻ rất bí hiểm, nhưng Harry kiềm chế phản ứng tiêu cực của mình lại.

Phép thuật của Tom đột ngột bùng lên, sự thích thú và nguy hiểm rõ ràng trong từng di chuyển. Nhưng có một thứ gì đó khác. Nó trông rất kì lạ, không phù hợp, gần như là...

Phép thuật của Tom đột nhiên cuộn lại trước khi Harry kịp nhìn ra ý định thực sự của nó, và sau đó một dòng chữ xuất hiện. <<Được thôi, nếu ngươi muốn.>>

Thế rồi, một loạt từ ngữ bắt đầu hiện lên.

--------

Bọn mình mới đào một hố TomHar mới, mọi người ghé qua xem thử nha~ Đảm bảo tiết tấu nhanh hơn bên này nhiều =))))) 


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện