Chuyến đi lần này cuối cùng cũng thành du lịch trăng mật thật.
Sau khi xác nhận quan hệ rồi, cả người Lộc Hàm đều nhẹ nhõm, tốt xấu gì cũng kết thúc được đoạn thầm mến ngắn ngủi này, không cần lúc nào cũng phải lơ lửng khẩn trương nữa.
Chỉ tiếc, tần số não của chủ biên đại nhân, vẫn… kì lạ như trước.
“Lúc nãy sao cậu không hôn tôi?”
Ngô Diệc Phàm tỏa áp suất thấp hỏi.
“Bởi vì trong thang máy có nhiều người quá, với lại anh đột nhiên như vậy…”
Lộc Hàm hiếm khí nhăn nhó: “Tôi sẽ rất xấu hổ đó.”
“Sao lại xấu hổ?”
Ngô Diệc Phàm không hiểu, sờ sờ môi, nói: “Hôn sẽ làm tâm trạng tốt hơn.”
“…”
Lộc Hàm không nói gì.
“Nhanh lên một chút.”
Ngô Diệc Phàm nhịn không được giục.
“Được rồi được rồi.”
Dưới áp lực của chủ biên đại nhân, dưới ánh mắt của mọi người xung quanh, Lộc Hàm hơi nhón chân, hôn lên môi hắn một cái.
Nhẹ như cánh chuồn chuồn lướt nước.
Lộc hàm vừa thổ tào trong lòng, vừa lén nhếch môi cười.
Đến lúc làm việc, Ngô Diệc Phàm nhanh chóng khôi phục lại trạng thái không cười cũng chả nói, hai người mang đồ nghề ra ngoài chụp hết nửa ngày, Lộc Hàm vừa mệt vừa nóng, quần áo trên người đều bị mồ hôi thấm ướt.
Đương nhiên, Ngô Diệc Phàm cũng chẳng khá hơn bao nhiêu, cau mày vẻ mặt kiềm chế.
Nhưng cũng không còn cách nào khác, để mấy ngày còn lại có thời gian để tự do vui chơi, nội trong ngày hôm nay họ phải hoàn thành nhiệm vụ quay chụp này.
Hai người ngồi nghỉ dưới bóng cây một chút, lại bắt đầu làm việc không ngừng.
Thẳng đến sáu giờ chiều, họ mới lê thể xác và tinh thần mệt mỏi về khách sạn.
Lộc Hàm về đến phòng liền nằm phịch lên giường không muốn nhúc nhích.
Ngô Diệc Phàm ngồi xuống bàn mở laptop ra, chuyển hết ảnh qua, làm xong thì định đi tắm.
“Ngô Diệc Phàm.”
Lộc Hàm miễn cưỡng gọi hắn.
“Hửm?”
Ngô Diệc Phàm ở trong phòng tắm trả lời, thanh âm truyền qua lớp thủy tinh nghe có chút không rõ.
“Anh quên đem quần áo theo nè.”
Lộc Hàm nhắc nhở.
“Nga, tôi cố ý đấy.”
Ngô Diệc Phàm bình tĩnh trả lời.
“A?”
Lộc Hàm nghi hoặc.
“Không phải trong tiểu thuyết hay viết thế sao.”
Giọng Ngô Diệc Phàm vang ra cùng với tiếng nước: “Ví dụ đi tắm không mang quần áo theo, người kia sẽ nhân cơ hội này mà đi vào, sau đó hai người biểu lộ tâm ý, rồi mừng rơi nước mắt, xong rồi XXOO các loại.”
“… Chủ biên.”
Lộc Hàm dừng một chút, mở miệng nói.
“Ừ?”
Ngô Diệc Phàm đáp lại.
“Ít đọc mấy thứ sách linh tinh đi, não tàn đó.”
Lộc Hàm đau đầu nói.
“…”
Ngô Diệc Phàm trầm mặc.
“Không vui à?”
Lộc Hàm hỏi.
“…”
Ngô Diệc Phàm không nói gì, chỉ nghe được tiếng nước chảy.
“Được rồi, cứ coi như là không vui đi.”
Lộc Hàm bất đắc dĩ nhún vai, một đường lầm lầm bầu bầu nhỏ giọng oán trách, cuối cùng đến trước phòng tắm gõ cửa, kiên trì nói: “Chủ biên, tôi vào được chứ?”
“… Cửa không khóa.”
Ngô Diệc Phàm rầu rĩ trả lời.
“Nga.”
Lộc Hàm đẩy cửa ra, liền thấy dáng người làm người ta phun máu mũi của Ngô Diệc Phàm, cậu tận lực nhìn không chớp mắt, đi tới trước mặt hắn, ôm mặt người kia hôn một cái, hỏi: “Vui chưa?”
“Hôn nữa đi, kiểu vươn lưỡi ra ấy.”
Ngô Diệc Phàm liếm môi một cái, vẻ không mấy thỏa mãn.
“Được rồi, vươn lưỡi đúng không.”
Nghe vậy, Lộc Hàm cười cười, thuận thế hôn hôn lên.
Lúc này Ngô Diệc Phàm lại là người nắm quyền chủ động, tựa hồ là bản năng đàn ông, cho dù không có kinh nghiệm nhưng kĩ thuật lại không chê vào đâu được.
Lộc Hàm bị hắn hôn đến váng đầu hoa mắt, cảm giác rất tốt.
“Nguy rồi.”
Một lúc sau, Ngô Diệc Phàm buông cậu, biểu tình có chút vô tội: “Có phản ứng.”
“A?”
Lộc Hàm chớp mắt không kịp phản ứng, theo ánh mắt của hắn nhìn xuống, cả kinh, khuôn mặt đỏ lên, miệng không hề chịu thua: “Đây không phải cảnh anh ảo tưởng sao?”
“Ừ.”
Ngô Diệc Phàm thành thật gật gật đầu: “Đúng vậy.”
“Vậy ở trong ảo tưởng của anh, chúng ta làm gì tiếp theo?”
Lộc Hàm đè cảm giác ngượng ngùng xuống hỏi tiếp.
“Giúp tôi giải quyết.”
Ngô Diệc Phàm luôn thành thực như vậy, biểu tình chăm chú: “Dùng mông hay tay đều được, có thể chọn một trong hai… Ừm, không sao, nam chính luôn săn sóc như vậy.”
“Tay tay tay!”
Lộc Hàm vội vã ngắt lời hắn, đỏ mặt vươn tay, cầm nơi nào đó, nó thoáng cái liền có tinh thần hơn: “Không ngờ anh còn… rất lớn.”
“Ừ, lớn hơn của cậu.”
Ngô Diệc Phàm dừng một chút, thấy ánh mắt tóe lửa của Lộc Hàm, lại mặt không thay đổi giải thích: “Không phải hay đi WC cùng sao, tôi có nhìn qua… Đúng là lớn hơn của cậu.”
“Được rồi, anh lớn, anh lợi hại.”
Lộc Hàm bất mãn bĩu môi, động tác trên tay không hề dừng.
Ngô Diệc Phàm rất bền bỉ, tay Lộc Hàm tuốt cho hắn đến mỏi cả tay, tên kia vẫn không có chút dấu hiệu phát tiết nào.
Rảnh rỗi đến mức chán, hai người vừa tuốt vừa trò chuyện.
“Anh có cảm thấy… chúng ta tiến triển có chút nhanh không?”
Lộc Hàm vuốt ve tính khí của hắn, biểu tình có chút chần chờ.
“Cũng tạm, trong tiểu thuyết toàn vừa thấy mặt đã bành bạch rồi.”
Ngô Diệc Phàm rất bình tĩnh.
“Anh đọc tiểu thuyết gì vậy? Đọc tên nghe chút đi.”
Lộc Hàm thực sự rất hiếu kì.
“《 Tổng tài bá đạo và tiểu trợ lý 》, 《 Kiều thê của tổng tài, đừng chạy! 》…”
Ngô Diệc Phàm lại nhớ đến, nghiêm túc nói: “Lúc trước phải