Hết ngày nghỉ, đi làm lại, Lộc Hàm rơi vào trạng thái chân mềm thận hư.
Cực kì ngược lại với cậu, là vẻ mặt xán lán của Ngô Diệc Phàm, may là sáng sớm không có người nào, bọn họ cũng không cần phải che che giấu giấu.
Kết quả Lộc Hàm cứ như vậy bị hắn tha vào thang máy.
“Không phải đã kêu em xin nghỉ rồi sao…”
Ngô Diệc Phàm đau lòng nói.
“Lý do gì? Nói sao hả?”
Lộc Hàm cắn răng nghiến lợi hỏi: “Miệt mài quá độ à?”
“Anh xin lỗi mà.”
Ngô Diệc Phàm ủy khuất sờ sờ mũi.
“Vì là lần đầu, nên tạm tha cho anh đó.”
Lộc Hàm trắng mắt liếc, nói: “Sau này phải hạn chế loại vận động trên giường này lại!”
“… Biết rồi.”
Ngô Diệc Phàm không cam lòng đáp.
“Vầy phải ngoan không.”
Tát một cái cho một viên kẹo, Lộc Hàm vươn tay xoa xoa đầu hắn, hôn lên mặt Ngô Diệc Phàm một cái, nói: “Được rồi, mau đi làm thôi… Mọi người cũng sắp đến rồi.”
“Ừ, biết rồi.”
Trong công ty mình mà phải giấu tới giấu lui, giả giả vờ vờ, cũng do bất đắc dĩ thôi.
Tuy quy định công ty không cấm yêu đương, nhưng tình yêu nơi công sở cũng có chút trở ngại, huống chi số người chấp nhận được đồng tính luyến ái ít như vậy, họ không cần phải mạo hiểm công khai.
Tuy Ngô Diệc Phàm không để ý đến mấy cái đó, nhưng hắn tôn trọng quyết định của Lộc Hàm.
Hơn nữa, đang làm việc đi lén lút thân mật, cũng có thể xem là một loại tình thú… Trong phòng nghỉ, Lộc Hàm đang cúi đầu chăm chú pha cà phê, thì con cún lớn đằng sau đã bắt đầu thừa cơ hội cọ lên.
Bên gáy ngưa ngứa làm cậu nhịn không được né tránh, quay sang thì thấy vẻ mặt ủy khất của Ngô Diệc Phàm.
“Ngứa mà…”
Lộc Hàm lên tiếng giải thích.
“Nhanh, hôn một cái.”
Ngô Diệc Phàm rất nhanh đã không thèm để ý, ngược lại còn vô liêm sỉ chỉ chỉ môi mình, nói: “Mới thử son vị ô mai, em nếm thử đi.”
“Dùng son làm gì không biết, có phải nữ đâu.”
Lộc Hàm ngoài miệng oán trách, nhưng cũng ngoan ngoãn bước đến hôn một cái, tùy tiện hỏi: “Anh cũng đến pha cà phê hả? Trợ lý đâu rồi…”
“Không phải a.”
Ngô Diệc Phàm thẳng thắn nói: “Anh thấy em đi ra, thì lén theo.”
“Bỏ bê công việc nha chủ biên đại nhân.”
Lộc Hàm cười liếc hắn một cái.
“Nào có…”
Ngô Diệc Phàm chống chế: “Làm việc cũng phải nghỉ ngơi chứ.”
Ngọt ngọt ngào ngào thêm chút nữa, Lộc Hàm mới rời phòng nghỉ, quay về bàn làm việc.
Vừa ngồi xuống đã thấy Kim Chung Đại đưa mặt tới, bí hiểm nói: “Lộc Hàm, biết gì chưa, lát nữa có một ông chủ lớn muốn qua bàn chuyện hợp tác đó.”
“Hợp tác gì?”
Lộc Hàm thờ ơ hỏi lại, không chớp mắt nhìn Ngô Diệc Phàm vào phòng làm việc, cậu mới kịp phản ứng: “A, là vụ tập ảnh kia à?”
“Ừ.”
Kim Chung Đại nhiều chuyện: “Nghe nói là chụp một người mẫu không có danh tiếng gì hết, không còn cách nào khác, người ta có kim chủ chống lưng mà.”
“Được rồi.”
Lộc Hàm bất đắc dĩ nhún vai, cũng không nói thêm gì.
Xã hội này chính là không công bằng như vậy, cậu cũng không cần phải nêu cao tinh thần trọng nghĩa làm gì, dù sao những chuyện này cũng chẳng liên quan mấy đến cậu, cậu chỉ cần hoàn thành tốt công việc của mình mà thôi.
Đến lúc tiếp đãi ông chủ kia, phần lớn lãnh đạo của công ty đều tới, tất nhiên bao gồm cả chủ biên đại nhân.
Trợ lí của Ngô Diệc Phàm xin về sớm đón con rồi, vì vậy lúc mọi người rút thăm, Lộc Hàm xui xẻo bị phái đi rót trà và cà phê.
Bầu không khí trong phòng họp rất nghiêm túc, cậu cũng không dám ngẩng đầu nhìn Ngô Diệc Phàm, đặt tách trước mặt từng người xong liền lui đi.
Vừa ra khỏi phòng họp, Lộc Hàm bị người đứng dựa tường bên cạnh dọa giật mình.
“Lâu rồi không gặp, Lộc Hàm.”
Người đàn ông thân hình thon dài nhìn cậu, biểu tình mang theo vài phần nghiền ngẫm.
“… Mẹ nó chứ.”
Cằm Lộc Hàm rơi xuống đất.
“Sao anh có phản ứng này vậy?”
Kim Chung Nhân nhíu mày.
“Emma, bà nó, sao cậu âm hồn bất tán vậy hả!”
Lộc Hàm nghiến răng nghiến lợi hỏi.
“Tôi biết anh luôn nhớ đến tôi…”
Hiển nhiên Kim Chung Nhân đã hiểu sai ý của cậu rồi, cố ý cúi đầu vờ e thẹn nữa chứ.
“Cút bà cậu đi.”
Lộc Hàm trừng cậu ta: “Tự mình đa tình.”
“Tôi đến bàn chuyện hợp tác, tốt nhất anh đừng đắc tội tôi.”
Kim Chung Nhân cười cười.
“Hợp tác?”
Lộc Hàm suy nghĩ một lúc lâu, vẻ mặt hoảng sợ nhìn cậu ta: “Đừng nói cậu là tên người mẫu mặt trắng nhỏ đó nha!”
“Mặt trắng nhỏ?”
Kim Chung Nhân hoang mang sờ mặt mình, nói: “… Đâu có trắng đâu a.”
“Nói thừa.”
Lộc Hàm liếc mắt nhìn ông chủ ngồi trong phòng họp, lại nhìn Kim Chung Nhân trẻ tuổi anh tuấn, biểu tình rất chi là phức tạp: “Cậu… muốn nổi tiếng phải hy sinh