Chiếc xe máy phía sau bất ngờ tăng tốc, ngay lúc này đã đi song song với chiếc xe đạp. Kẻ bịt mặt ngồi sau đã vung tay lên cao, nhắm con dao lam trong tay phóng tới đùi của Dạ Lan. Vị nữ cảnh sát ngồi phía trước thấy vậy, theo phản xạ liền giơ chân tung đòn đạp mạnh vào chiếc xe máy, vì hành động này quá đột ngột nên hai tên bịt mặt này cũng không thể ngờ đến. Trên đoạn đường vắng lúc này cả hai kẻ nghi phạm bịt mặt và hai nữ sinh đều ngã về hai phía đường.
Một trong hai tên nghi phạm bịt mặt nhanh chóng bật dậy, rút con dao trong người ra, nhằm hướng hai nữ sinh mà tấn công. Nữ cảnh sát kia trông thấy vậy cũng nhanh chóng bật dậy với tư thế phòng thủ. Chỉ trong vòng năm chiêu, nữ cảnh sát đã đá văng con dao trong tay kẻ nghi phạm và khống chế hắn. Lực lượng công an đang ẩn nấp, cũng nhanh chóng rời vị trí và bao vây. Tên còn lại trông thấy đồng bọn đã bị bắt liền nhào tới đưa dao lên cô gái vừa chật vật đứng dậy kia, khống chế làm con tin. Linh tính mách bảo hắn cô gái này hoàn toàn yếu đuối, rất thích hợp để khống chế.
''Các người tiến thêm một bước, tôi sẽ giết cô ta.'' Tên này đe dọa, ánh mắt cảnh giác dò xét xung quanh.
Dạ Lan bất ngờ bị rơi vào hoàn cảnh này, mọi lời nói muốn thốt ra nhất thời cũng bị nút lại ở cổ họng, vật sắc nhọn lạnh toát đang đặt ở cổ họng lúc này khiến toàn thân cô cứng đờ, lạnh toát, đến hô hấp cũng cảm thấy thật khó khăn, cô hướng ánh mắt cầu cứu về phía cảnh sát.
Vì nghi phạm có con tin ở trong tay cho nên phía cảnh sát cũng không dám manh động, tên này thấy phía cảnh sát đã nhún nhường liền vừa lôi theo con tin, vừa lùi về phía sau tìm đường thoát cho chính mình, kèm theo đó là những hành động và lời đe dọa với phía cảnh sát.
Nếu cứ bị hắn khống chế và lôi đi như thế này, liệu có khi nào khi đã hết giá trị lợi dụng hắn sẽ giết người diệt khẩu hay không? Dạ Lan tự hỏi rồi lại sợ hãi với cái ý nghĩ vừa hiện ra trong đầu, lẽ nào cuộc đời cô sẽ kết thúc như thế này sao?
Kéo cô đến gần chiếc xe gắn máy, tên này buông cô ra, xỉa con dao vừa đe dọa, vừa ra lệnh: ''Dựng xe lên.''
Dạ Lan trong lúc hoảng loạn chỉ biết làm theo lời hắn, ngộ nhỡ sơ sẩy một tí thôi là mất mạng như chơi.
''Lái xe.'' Tên này tiếp tục ra lệnh.
Lái xe, sự lí trí cuối cùng còn sót lại mách bảo Dạ Lan rằng, nếu cô cùng tên này rời khỏi đây đồng nghĩa cô giao tính mạng mình cho hắn, chém giết là tùy ở hắn. Nếu đã vậy cô thà chết ở đây, chí ít còn có người mai táng. Đáp lại hắn bằng cái giọng run sợ, cô nói: ''Đại ca, tôi không biết lái xe máy.''
''Đừng đùa, lái mau.'' Tên này tiếp tục dí dao vào cổ Dạ Lan, tăng thêm chút lực khiến làn da trắng trẻo nơi đó bật máu.
Biết không chứng minh cho tên này thấy hắn sẽ chẳng tin, vậy nên Dạ Lan vội leo lên xe, chân tay luống cuống, vừa sờ soạng linh tinh vừa hỏi hắn: ''Đại ca, cái này lái như thế nào?''
''Mày giỡn mặt hả mày.'' Tên này trợn mắt đe dọa.
''Đại ca, tôi thật sự không biết lái xe này, nếu anh cứ ép tôi tôi cũng đành chịu chết.''
Quả thực sau một hồi quan sát cô chật vật với chiếc xe, cộng thêm sự rập rình phía cảnh sát, tên này cuối cùng cũng phải chịu thua. Hắn cầm theo con dao leo lên xe: ''Mày ngồi sau, cấm giở trò, bằng không tao tiễn mày đi đoàn tụ với tổ tiên 18 đời luôn đó.''
''Tôi biết.'' Thôi thì đằng nào số phận cũng vậy rồi, Dạ Lan cả người run rẩy nhắm mắt leo lên, chiếc xe khởi động, lao vù đi.
Đợi mục tiêu rời khỏi, bên phía cảnh sát cũng nhanh chóng cho bám theo.
...
''Tao khuyên mày ngồi đó đừng có mà có ý nghĩ bỏ trốn, đám cảnh sát vô dụng đó rồi cũng chẳng dám manh động đâu, đợi rời khỏi đây rồi chúng ta sẽ nói chuyện tử tế.''
Câu nói mang theo hàm ý này của hắn càng làm Dạ Lan thấy ớn lạnh, cô không lí nào muốn bản thân phải chết một cách nhục nhã. Đang lúc quyết tâm muốn nhảy khỏi xe, thì vượt lên ngang tầm với chiếc xe gắn máy là một chiếc xe ô tô sang trọng màu đen. Trông thấy chiếc xe này, trong lòng Dạ Lan đang lúc tuyệt vọng lại được thắp lên
tia hi vọng, cô biết là ai đang điều khiển chiếc xe đó. Tên nghi phạm này đang lúc bấn loạn lên cũng rất cảnh giác, tăng tốc hơn nữa thoát khỏi sự bám sát của chiếc ô tô. Tường Quân ngồi bên trong liền cài đặt chế độ tự lái. Cánh cửa xe bật mở, người trong xe cũng nhảy ra kéo theo người ngồi phía sau chiếc xe gắn máy.
Bị chao đảo, chiếc xe gắn máy cũng đổ xuống đường văng tên nghi phạm đi một đoạn xa, cảnh sát cũng vừa kịp đuổi tới khống chế tên này.
Nhắc đến Tường Quân ngay sau khi liều mình nhảy ra khỏi xe, đã ôm chặt lấy Dạ Lan, dùng thân mình che chắn cho cô khỏi những va đập, còn bản thân thì bất tỉnh sau khi tiếp đất.
''Tường Quân, Tường Quân, anh làm sao vậy, tỉnh lại đi.'' Dạ Lan hoảng loạn hét lên, bàn tay run run khi chạm phải thứ chất lỏng âm ấm, tanh lồng đang chảy ra từ đầu của Tường Quân. Ngay lập tức cô lấy tay bịt vết thương ngăn không cho máu chảy rồi ôm hắn vào lòng: ''Tường Quân, anh sao rồi, anh không được chết.''
''Người đâu, làm ơn gọi cho tôi cứu thương, làm ơn...''
...
''Kính thưa quý vị, vào lúc 20 giờ ngày hôm nay, lực lượng công an huyện Bình Chánh đã truy bắt khẩn cấp thành công hai đối tượng nghi phạm, chuyên rạch đùi và chích kim tiêm vào người các nữ sinh và phụ nữ ở đoạn đường vắng tại thị xã X, huyện Bình Chánh. Qua lời khai hai đối tượng này khai nhận là do suy nghĩ lệch lạc, muốn trả thù đời nên mới có những hành vi gây tổn hại đến tinh thần cũng như thể chất của những nạn nhân. Qua các xét nghiệm của bệnh viện đa khoa X, huyện Bình Chánh vừa công bố, trên hung khí thu được tại hiện trường, kết quả là âm tính với HIV. Tôi phóng viên Minh Đức của đài CLG, đưa tin tức độc quyền.''
''Bọn đạo đức giả, ngoài miệng luôn nói xã hội bình đẳng, không kỳ thị những người bị nhiễm HIV, nhưng ánh mắt và hành động đã bán đứng bọn chúng, bọn chúng đáng phải bị bài học thích đáng.'' Một trong hai nghi phạm khi được phỏng vấn đã hung hăng nói như vậy.
...
Tại hành lang bệnh viện lúc này, Dạ Lan và hai đồng chí cảnh sát đang đứng đợi bên ngoài cửa phòng cấp cứu, mỗi giây trôi qua thật nặng nề đối với cô. Tại sao hắn lại xuất hiện vào lúc đó, tại sao lại liều mình vì cô. Chẳng phải hắn đã bỏ rơi cô vào cái ngày trời lạnh cắt da, cắt thịt của bảy năm về trước rồi hay sao? Mặc cho cô khóc lóc, mặc cho cô níu giữ hắn vẫn dứt khoát rời bỏ cô, thậm chí hắn đã đi đến nơi nào cô cũng chẳng được biết. Vậy thì bây giờ, tại sao lại quay lại, vì cô mà liều mình.
Tường Quân, anh hãy mau tỉnh dậy, hãy nói cho tôi biết, anh rốt cuộc muốn làm gì?
Thấy cô gái nhỏ ngồi khom mình trên dãy ghế dài, lạnh ngắt, vị nữ cảnh sát đến gần, đặt một tay lên vai cô an ủi: ''Yên tâm đi, người đàn ông đó yêu cô đến như vậy, chắc chắn sẽ vì cô mà tỉnh lại thôi.''
''Yêu.'' Cô nhắc lại từ này, rồi ngước đôi mắt u buồn nhìn nữ cảnh sát: ''Đó là chuyện thuộc về quá khứ rồi.''
Biết mình đã lỡ lời, đụng chạm đến vết thương của người khác, nữ cảnh sát này liền tỏ vẻ ái ngại: ''Nhưng dẫu sao tôi vẫn cảm thấy, người đàn ông mà dám liều mình bảo vệ cô như vậy, nhất định tình cảm anh ta dành cho cô cũng lớn như hành động của anh ta vậy.''
''Tôi chỉ mong anh ta tỉnh lại. Những việc khác tôi chẳng muốn nghĩ, cũng chẳng muốn biết.'' Nói rồi Dạ Lan lại tiếp tục khom mình, bó gối ngồi một góc, tiếp tục trầm lặng và chờ đợi.