Do có màn kết giới che đi tầm nhìn khiến cho hai thân hình của hai người bên trong kết giới trở nên mờ ảo ,đám đệ tử hai phái chỉ nhìn ra một bóng trắng và một bóng vàng đang đánh nhau kịch liệt trên mái nhà.
Đệ tử A.
_Đâu là Tông Chủ hả,ta chẳng nhìn thấy rõ ai là ai!
Đệ tử B
_Y phục trắng là Tông Chủ!.
Lãnh Mộ Tuyết vừa đánh vừa quan sát khuôn mặt của Duệ Tuân,y nhận ra điểm bất thường nơi đôi mắt u ám chẳng còn chút linh khí gì.
_Hừm! chiêu thức ra tay tàn độc! sao lại giống chiêu thức của tên Tạ Kiều Lam từng tấn công ta ở động Tu Linh như vậy?phải chăng!.
Duệ Tuân vẫn liên tục giáng chưởng,đánh tới tấp khiến chưởng lực bay ra khỏi kết giới quét tan hoang mấy ngôi nhà gần đó.
Hắn đánh không biết mệt,càng đánh lại càng dữ tợn hơn,trong khi đó Lãnh Mộ Tuyết lại sắp đuối sức,còn phải nương tay không đánh hết mình vì sợ sơ suất sẽ gây ra thù hằn cho hai môn phái.
_Yaaaa!.
không thể kéo mãi như vậy!.
hừ!.
Lãnh Mộ Tuyết phi thân bay đi cố ý câu dụ Duệ Tuân đuổi theo ra khỏi trấn Cúc Liễu.
Đám đệ tử Trường Bạch Tiên thấy thế cũng ngự kiếm đuổi theo,còn đám đệ tử Bách Kiếm Môn thì ngơ ngáo nhìn nhau.
_Đuổi theo họ!
_Đông quản sự! Tông Chủ đi rồi! chúng ta giờ làm gì đây! ?
Đông Kỳ Vân cũng lúng túng.
.
_Các ngươi về Sơn Trang trước báo sự việc lại cho Tô đường chủ! ta sẽ đuổi theo Tông Chủ!
_Dạ!
Đến một cánh rừng ngoài trấn ,Duệ Tuân đuổi kịp Lãnh Mộ Tuyết cào một trảo đánh tới vào lưng y,khiến y chỉ kịp xoay người ,cứ thế ăn trọn bốn vết cào xước vào ngực,khí đen trong thân y lại thoát ra.
Lãnh Mộ Tuyết không thể nhẫn nhịn nữa lần này y triệu Hoả Lôi ra.
_Hoả Lôi sát!.
yaaa
_Ầm.
.
ầmmm!
Một loạt lửa điện phóng ra từ Hoả Lôi gây một chuỗi nổ linh lực về phía Duệ Tuân,lão ta nhanh né tránh nhưng vẫn bị trúng chiêu.
Một cú ói máu vỡ linh đan,lão rơi xuống đất thoi thóp nhưng nơi miệng lão chỉ là một màu nước đen kỳ dị hôi hám.
Đám đệ tử Trường Bạch Tiên thấy thế thì trợn mắt hét lên.
_Lãnh Tông Chủ! ngươi dám hạ sát Duệ Tông Chủ!
_Nhìn xem! trên người của hắn! là là ! chướng độc!
_Không!.
đó là ma khí! hắn! hắn là quỷ hồn!.
_Mau ! về báo cho Tông Chủ!.
đi mau!
Đông Kỳ Vân cũng ngự kiếm bay đến chỉ kịp thấy bọn Trường Bạch Tiên bay đi.
_Lãnh sư huynh!.
mau ! ngồi xuống !.
ta bôi thuốc che miệng vết thương!.
Lúc này thi thể của Duệ Tuân tan rã chỉ còn lại một đống nước đen sì bốc mùi xú uế,khiến Đông Kỳ Vân phát hoảng.
_Á Lãnh sư huynh ,huynh đánh hắn ra nông nổi này sao!.
hắn hắn dù sao cũng là Tông Sư chấp chưởng một phái ,còn có giao tình với Tạ Tông Chủ!.
lần này huynh kết oán cho Bách Kiếm Môn rồi!
Lãnh Mộ Tuyết ngồi xuống vận công định thần một lúc rồi nói.
_Hắn không phải do ta giết!.
hắn chỉ là con rối thôi!.
chắc chắn là do Tạ Kiều Lam giở trò!
Đông Kỳ Vân ngớ người.
_Hả! con! con rối!.
nhưng sao không thấy con rối gỗ!
_Ta không biết!.
_Hức! không lẽ những lời mà Tạ Kiều Lam nói ở Động Tu Linh là thật!.
hắn thật sự đã luyện đến cảnh giới cao nhất của Nhục Thể Hình Nhân Chú!.
biến người còn sống thành con rối tự ý điều khiển?
_Rất có thể!.
_Nói như vậy! ngoài Ma Tộc!.
chúng ta còn phải đối mặt với bọn Rối người nữa hả?
_Chuyện này ta nghĩ không đơn giản đâu! sự xuất hiện của Duệ Tuân và bọn đệ tử của Trường Bạch Tiên quá trùng hợp! lại ngay lúc ta vừa chiến đấu với Ma Tộc ở Nhật Hà về! ưm!
Lãnh Mộ Tuyết khi chiến đấu với Thiết Hạo đã bị thương,giờ lại thêm vết cào của Duệ Tuân nên không còn trụ nổi,linh hồn của y dao động kịch liệt muốn thoát ra ngoài.
_Lãnh sư huynh mặt ,mặt của huynh!.
nó chuyển đen xám rồi!.
_A! ta không xong rồi!.
về Bách Kiếm Môn mau!
_Hả!.
đợi đợi ta! Lãnh sư huynh!
Lãnh Mộ Tuyết vừa dứt lời đã ngự kiếm bay đi,Đông Kỳ Vân cũng hoảng vía bay theo mà chẳng hiểu mô tê gì.
Lãnh Mộ Tuyết vừa về Sơn Trang là ở trong phòng dưỡng thương không hề bước ra bên ngoài,những gì cần thiết đều do một tay của Đông Kỳ Vân lo liệu.
Hai tháng trôi qua việc một Tông Chủ bế quan luyện công là điều rất đỗi bình thường ,nhưng ở Bách Kiếm Môn lại là chuyện khó hiểu để chúng đệ tử bàn tán.
_Tông Chủ tại sao không vào động Tu Linh nơi có Linh khí sơ khai giúp hồi phục nội thương gấp bội mà lại ở lỳ trong phòng nhỉ?
_Tông Chủ bị thương nặng lắm sao?ta nghe nói cơm nước chỉ cho một mình Đông quản sự lo,không cho ai bén mảng đến gần Chính Viện!.
_Tông Chủ sắp qua không khỏi rồi sao?
_Đừng nói bậy! Tông Chủ là Minh Quân linh lực cao siêu! nội thương sẽ mau hồi phục thôi!
_Hai tháng rồi còn gì!.
cả Đặng Tâm sư huynh cũng không cho vào dâng trà nữa!
_Hic! từ lúc Tạ Tông Chủ tạ thế phong thủy của Bách Kiếm Môn cũng thay đổi luôn! Phong đường chủ hôn mê,Triệu đường chủ bị thanh trừng,Khiêm Tông Chủ nhập ma!.
giờ đến Lãnh Tông Chủ ! hic!.
có khi nào sắp tới là chúng ta hay không!.
_Câm miệng quạ của ngươi đi!.
_Không xong rồi ,không xong rồi!
_Gì vậy!.
_Hơn cả ngàn đồng đạo tu tiên của hơn mười môn phái lớn nhỏ theo chân Giang Thiên Tứ đã kéo đến chân núi Long Sơn chúng ta đòi giết Tông Chủ!
_Hả?
!.
Bọn đệ tử của Trường Bạch Tiên quay về môn phái báo lại sự tình cho Hàn Tiếu biết,lão nham hiểm này liền nắm bắt thời cơ ,thúc đẩy thù hằn của Giang Thiên Tứ với Lãnh Mộ Tuyết.
_Giang công tử ,ta rất thông cảm cho nỗi đau mất người thân của công tử,nhưng bây giờ không phải là lúc nóng giận,Lãnh Mộ Tuyết hắn hiện nay là Minh Quân của hơn mười phái lớn nhỏ trong đó có cả Kim Sa và Ngọc Liên Sơn hỗ trợ,nếu công tử ngang nhiên xông đến Bách Kiếm Môn đòi công bằng sẽ chịu thua thiệt thôi.
Giang Thiên Tứ bậm môi đến bật cả máu ,nắm chật hai nắm đấm.
_Hàn Tông Chủ muốn ta phải làm gì?lẽ nào phải trơ mắt nhìn kẻ thù của mình ung dung tự tại?
_Giang công tử ! việc Lãnh Mộ Tuyết có phải là Cỗ Thi hay không chúng ta vẫn chưa có bằng chứng cụ thể,không thể vì mấy lời nói của đám hậu bối mà kết tội hắn được!.
còn chuyện ân oán đánh nhau giữa hai Tông Chủ là chuyện ân oán cá nhân ! Lão phu đây cũng khó nhúng tay vào!.
chi bằng hãy nhẫn nại chờ thời cơ ! lão phu cho người tìm được chứng cứ lúc đó ta sẽ liền lập tức cùng công tử đi chủ trì công đạo.
Đám đệ tử của Hoàng Phụng cũng khuyên nhủ Giang Thiên Tứ.
_Thiếu gia ! Hàn Tông Chủ nói rất đúng! bây giờ chúng ta người ít thế cô không thể chống lại tên Lãnh Mộ Tuyết,hãy chờ cơ hội.
_Hừ!.
vậy ta tạm tha cho mạng chó tên Lãnh Mộ Tuyết thêm vài ngày !.
Qua một thời gian cho người dò la giám sát Bách Kiếm Môn ,cuối cùng Hàn Tiếu cũng nắm được một tin quan trọng,đó là Lãnh Mộ Tuyết bị trọng thương hơn hai tháng qua vẫn bế quan chưa khỏi.
Lão liền bày kế cho Giang Thiên Tứ liên kết quần hùng các môn phái kéo đến Bách Kiếm Môn đòi công đạo,mà những tên này đều là kẻ thù trong quá khứ của Tạ Quang Hành,Khiêm Tử Lăng và Lãnh Mộ Tuyết,một bọn người ô tạp mang danh tu tiên nhưng làm toàn những chuyện ức hiếp dân thường hoặc bị trục xuất khỏi danh môn không chốn nương cậy,trong đó còn có một số đệ tử của Triệu Tử Nhẫn muốn quay lại báo thù cho Sư Tôn mình.
Tô Nhược Hồng bây giờ tạm quản Bách Kiếm Sơn Trang liền ra Sân Chính Viện tiếp đãi bọn người của Giang Thiên Tứ.
_Hôm.
nay không biết vì lý do gì mà Giang Công tử lại đưa người đến đây gây loạn ,nể tình Duệ Tông chủ của quý phái từng có giao hữu với Tiên Sư ,ta không truy cứu xin Giang công tử dẫn người rời khỏi Bách Kiếm Môn đi.
Giang Thiên Tứ mắt hằn hộc nhìn nàng.
_Hừ ta không nói chuyện với phận nữ nhi ! mau giao Lãnh Mộ Tuyết ra đây!.
Bọn quần hùng cũng nhốn nháo.
_Bảo Lãnh Mộ Tuyết ra đây,bảo hắn ra đây!
_Hôm nay ta phải trả thù cho Sư Tôn ta!
_Ta phải tính sổ thù cũ của Tạ Quang Hành lên người hắn!
_Bách Kiếm môn Dung dưỡng ác quỷ Khiêm Lăng Bình để bây giờ hắn quay lại tàn sát Trung Nguyên! tội này bọn người các ngươi phải gánh lấy!.
Tô Nhược Hồng vẫn giữ giọng ôn tồn bình tĩnh.
_Hừm!.
đúng là loạn ngôn!.
Khiêm Tử Lăng đã bị đánh rơi vào hố Hoả Diệm chết từ ba năm trước rồi! nếu hắn có may mắn sống sót thì cũng không liên can gì đến Bách Kiếm Môn.
Giang Thiên Tứ nói như hét
_Thế còn ân oán của Hoàng Phụng Môn thì sao?Lãnh Mộ Tuyết đã chính tay giết chết Gia Gia của ta!.
nợ máu phải trả bằng máu! nếu hôm.
nay hắn không ra nhận tội trước quần hùng ! thì Giang Thiên Tứ ta sẽ cho máu rửa Bách