Chuyện Mộ Tuyết đi Ma Vực là bí mật của Bách Kiếm Môn,vì thế Y lấy cớ vào Động Tu Linh bế quan để âm thầm rời khỏi Long Sơn.
Nghi thức được diễn ra long trọng,cốt yếu để cho tai mắt còn đâu đó của Hàn Tiếu trông thấy tin tưởng ,không dám đến gây chuyện.
Đặng Tâm theo chân của Sư Tôn mình đi đến trước cửa Động.
_Sư Tôn người sẽ bế quan trong bao lâu! sao lại mang nhiều lương khô đến như vậy ạ ?
Mộ Tuyết vác cái bao tải lớn tầm cỡ ba người khiêng mới mong nhấc nổi, lên vai Y một cách nhẹ tênh ,rồi nói.
_Ta bế quan khoảng một hai tháng gì đó! con cứ yên tâm! ở ngoài nhớ luyện công cho thật giỏi! con đã đạt linh đan cấp cận Bạch Kim rồi ! trãi qua kỳ thi khảo thuật là con có thể vào Động này luyện binh khí rồi đó!
_Dạ! đồ nhi sẽ không làm Sư Tôn thất vọng!
_Ừm! ngoan! thầy đi đây!
"Baby Sư Tôn đi Ma Vực tìm Sư Bá của con! hic mong rằng hắn có thể trở lại như xưa!.
"
_Tiễn Sư Tôn!.
Mộ Tuyết không mặc y phục trắng như mọi khi mà y mặc một bộ bố y màu xám ,đầu đội đấu lạp ,đơn giản ,mộc mạc,cưỡi con ngựa vàng nâu chở sau lưng cái bao tải lương thực,rời Long Sơn đi đến U Minh Nhai.
Đi hơn mười ngày thì mới bước vào khu vực đầu U Minh.
_Lộc cọc! lộc cọc!.
ọt ọt!.
Tiếng chân ngựa vỗ từng bước trên đường chậm rãi nghe rõ mồn một ,dưới sương mù giăng khắp núi rừng,dần dần lộ ra hình bóng của một người đang vật vờ cưỡi ngựa đi đến ,ở cái nơi tịch mịch ,hoang lạnh như U Minh Nhai ai mà lại to gan đi vào như thế này,không phải yêu ma quỷ quái thì cũng chẳng phải là người rồi.
_Huơ!.
đói!.
Mộ Tuyết đã nằm sấp nửa thân dài ườn trên lưng ngựa,hai tay của y buông thõng xuôi theo hai bên ,ủ rũ không còn sức sống.
_Ọc ! ọc!
_Hước! đói! đói!.
bà mẹ ! tưởng đâu đem nhiều lương khô sẽ ăn đến khi vào Ma Vực ! chưa đi đến nơi mà cạn sạch rồi! Còn ăn nhầm trái độc ven đường nữa!.
hước!.
đói!.
cũng may là Tô Sư Tỷ tặng cho lọ thuốc giải để phòng thân nếu không toi mạng rồi! hic! bà xin cạch tới già! không ăn trái cây chưa rõ nguồn gốc xuất xứ nữa ! hic!
Trên đường đi do quá an nhàn rảnh mồm nên hễ rảnh là ăn,một ngày Mộ Tuyết ăn đến hơn năm bữa nên lương thực đã không thể trụ lại mười ngày.
Hôm qua y đói đến nỗi phải hái trái dại ven rừng ăn và bị trúng độc ,khiến cho toàn thân đen thùi,môi mỏ cũng tím rịm,may mà trước khi đi Tô Nhược Hồng đã đưa cho y lọ thuốc giải bách độc,phòng khi vào đến Ma Vực thì khử chướng độc ,đi lại trên đất Quỷ cũng dễ dàng,ai ngờ chưa bước qua Giới Tuyến Y đã bị ngộ độc thức ăn,đã dùng thuốc giải nhưng muốn khỏi hẳn phải chờ vài hôm.
_Phập! phập!
_Véo,véo!
_Bắt lấy nó ,bắt lấy!
_Á! tha cho tiểu nhân hu hu hu!
Tiếng chân đuổi nhau rì rầm,tiếng khóc lóc van xin bổng dưng dồn dập truyền đến từ xa, phá vỡ màn đêm yên tĩnh, khiến cho Mộ Tuyết ngơ ngáo dù đói lã cũng ngóc đầu lên xem thử.
Nhiều chuyện là bản chất của mấy bà tám
(^.
^).
Ở một khoảnh đất xa chập chờn ánh lửa ma trơi ,có mấy dáng người đang vây quanh một con vật béo lùn ,bọn chúng có khoảng năm tên ,thân hình cao to như lực sĩ ,có cầm vũ khí ,không ngừng đánh đập con vật đáng thương.
Mộ Tuyết hiếu kỳ cũng nhẹ nhàng tiếp cận ,nấp sau một thân cây quan sát.
Mấy quả cầu lửa ma trơi bay vờn quanh bọn người đó, soi rõ từng khuôn mặt chúng.
_Hừm! thì ra là bọn Tiểu Quỷ!
Tiểu Quỷ cấp bậc thấp nhất trong Quỷ Tộc,ma lực kém chủ yếu dùng sức trâu chiến đấu ,cao tay lắm thì biến ra hình quái vật hù doạ kẻ thù cũng ngang tầm bọn lưu manh đường phố của nhân giới.
Một tên vừa nói vừa giơ chân đạp lên đầu của con vật tội nghiệp.
_Mau nhả linh lực đan ra trả cho bọn ta,nếu không bổn gia gia sẽ xé xác ngươi ra!
Con vật khóc hu hu hu van xin
_Dạ dạ ! tiểu nhân nào dám trộm gì của các đại nhân đâu ạ! khi đó đường phố đông đúc tiểu nhân đi đứng không vững mới đụng phải đại nhân! tiểu nhân thật không có lấy linh lực đan của ngài!.
hic! hic.
.
hic!.
có lẽ ngài đã đánh rơi trên đường rồi !.
hic!
Một tên khác nắm lấy cái đuôi của con vật giơ lên,trút đầu nó xuống.
_Grừ! ngươi không nhả ra thì gia gia đây sẽ làm cho ngươi nhả ra!
_Á! cứu với! hu hu hu! tha cho tiểu nhân!
_Ha ha ha! ngươi làm thế ăn nhầm gì,phải đá thêm vài cái như thế này nữa nè! yaa!
_Bốp,bốp!
_Ha ha ha!
Con vật bị bọn quỷ tra tấn đến ói máu,mặt mài bầm dập,chỉ còn nửa mạng,thấy thế Mộ Tuyết liền nhảy ra can ngăn.
_Hừ! bọn tiểu quỷ kia mau buông con vật đáng thương đó ra ,bọn bây ỷ đông ăn hiếp yếu,ỷ to con rồi lấy thịt đè người hả! à không đè thú hả?
Bọn quỷ buông con vật đó xuống rồi quay sang Mộ Tuyết hỏi
_Hừ ngươi là ai?
_Úi là con người à! ha ha ha! đã lâu rồi ta chưa ăn thịt người!.
hôm nay thật khéo gặp được ngươi,ha ha!
_Uý không phải! hắn là ma chết cháy đó!.
nhìn đi ! da hắn đen thùi kìa!.
môi còn tím ngắt thế kia!
_Xùy!.
hồn ma vất vưởng! thứ hạ đẳng thấp kém!.
xem gia gia đây thổi bay ngươi nè! phụt!
Vừa dứt lời tên quỷ nhân phun ra một luồn ma lực tạo ra cơn gió thổi đến Mộ Tuyết.
Mộ Tuyết nhếch miệng cười.
_Hừ ! Trò con nít!.
đi hoá kiếp nè! yaaa!
_Bùm!
Tên quỷ nhân bị Mộ Tuyết một chưởng đánh tan thây,khiến mấy tên còn lại hoảng vía.
_Á! con ma này dữ quá!.
_Đừng sợ! cùng tấn công đi! yaaaa.
.
_Hừ!.
nhàu vô đi!.
ông đây sẽ tiễn chúng mày đi một lượt! yaaa!.
_Bùm! bùm!
Bọn quỷ nhân bị đánh chết hết chỉ còn sót lại một nhúm bụi mù.
Mộ Tuyết đánh xong thì cũng phủi tay quay đi,y định trở về chỗ con ngựa thì nghe tiếng lịch bịch đằng sau,ngoái đầu nhìn lại thì ngỡ ngàng.
_Hả! Phụt!.
hi hí! ha ha ha! trời đất ơi! con gì thế này!
Khi nãy Mộ Tuyết đến giải vây cho con vật tội nghiệp kia ,trong lòng y cứ ngỡ nó là một con chồn tinh tu luyện có thể nói được tiếng người.
Đến lúc đánh nhau với bọn quỷ nhân thì con vật đã chạy thoát trốn đi ,nên y không nhìn rõ nó trông như thế nào,bây giờ con vật đó lại đi theo sau lưng Mộ Tuyết ,khiến y quay lại nhìn nó thật rõ.
_Ngươi là cái thể loại loài gì đấy hả?
Con vật ú nu ,lùn béo,cao tầm nửa mét,lông màu đen , có mặc y phục,nhưng vì cái bụng nó vừa bự vừa phệ nên chỗ thắt lưng buộc thấp hơn ,áo thì không ôm hết bụng nhìn như khoác lên cho có áo vậy ,phơi cả bụng ra ngoài,đầu thì có đôi tai mèo ,đuôi mèo nhưng chân lại là chân thỏ,đôi mắt ti hí như cọng chỉ vắt ngang nhìn vào cứ như là đang nhắm tịt,mũi thỏ có ria như mèo,miệng nhỏ có hai răng thỏ lộ ra,mặt phụng phịu như bánh bao,ngộ nhất là có hai chòm lông đỏ ở hai bên gò má như hai cục đánh phấn má hồng.
_Dạ.
.
dạ! tiểu nhân là A Thố! thuộc dòng tộc Miêu Tinh! vốn ở Tây Ma Vực! sau cuộc chiến Hoàng Gia!.
đã lưu lạc đến đây!.
đa tạ ân nhân cứu mạng!
Mộ Tuyết há họng.
_Miêu Tinh?ngươi giống mèo chỗ nào chứ?cứ lai lai giữa mèo với thỏ ấy nhỉ!.
mặt thì ngu ngu !.
_Dạ dạ! tại trong lúc tu luyện thuật biến hình! tiểu nhân gặp phải kẻ thù phá bỉnh!.
cho nên bị phản phệ thành ra thân hình như vậy!.
đó là lý do tại sao tiểu nhân phải lưu lạc!
_Ế! khoan!.
khi nãy không phải là ngươi nói! do Hoàng Tộc chiến tranh nên ngươi bị lưu lạc sao?
_Dạ! thật ra đó chỉ là một phần nguyên nhân,nguyên nhân chính là do hình thù quái gở này mà tiểu nhân bị dòng tộc từ chối! hic! hic!.
tiểu nhân đi đâu cũng bị xua đuổi! hic hic! còn bị ý trung nhân quen biết hơn trăm năm cũng từ mặt luôn,những tưởng đến Quỷ Thành sẽ làm lại cuộc đời ! hú hú hú! do mặt mũi quá buồn cười mà đi đâu cũng bị ức hiếp ! hu huhu!.
khổ ơi là khổ!
_Ê! ê! thôi! thôi! đừng có khóc!.
nước mũi tèm lem trông mặt ngươi còn dị hơn!.
_Dạ dạ! tiểu nhân không khóc nữa!.
xin hỏi cao danh quý tánh của ân nhân là gì ạ,ngài từ đâu đến và định đi đâu ạ?
Mộ Tuyết nghĩ bụng
_"Cái con vật này từ Ma Vực chạy ra đây ,ắt là nó biết rất rành về đường xá đi lại ở nơi đó!.
ừm! "
_Ta tên là! Lãnh! ơ! hèm! Trợ Cấp! đến từ ! bãi tha ma bên kia núi!.
ta cũng bị bọn tu tiên truy sát nên đang tìm đường chạy vào Ma Vực lánh nạn đây!
"Hừm! về già ai mà không muốn lãnh trợ cấp xã hội để sống chứ!.
!"
_Ồ tên của người nghe lạ quá! Lãnh Trợ Cấp???!.
ân nhân! ta rất rành đường vào Ma Vực để ta dẫn ngài đi!
_Ừm!.
được vậy thì tốt!
_Ọc! ọc! ọc!
Con vật nghe tiếng ọc ọc hoảng vía vội thủ thế đánh võ ,xoay người tứ phương tám hướng.
_Á! kẻ nào ! kẻ.
nào!.
bọn ta đã nghe tiếng kêu của ngươi rồi mau ra đây!
Mộ Tuyết nhíu mài lắc đầu.
_Ôi trời trông nó thủ thế kìa! chân tay ngắn ngủn còn ú nu một khúc! như con lật đật ấy,đánh đấm tới đâu trời?! A Thố ! là bụng của ta réo đó! ta đói!
_A! thì ra là vậy! ân nhân đừng lo,đi thêm một quãng năm dặm nữa sẽ đến một cái hồ,nơi đó nhiều cá lắm,ta sẽ bắt cá nướng cho ân nhân ăn.
_Ừm! để ta dắt con ngựa đã! cưỡi ngựa cho nhanh!
Mộ Tuyết đi theo sự chỉ dẫn của A Thố thêm một ngày nữa thì đến Giới Tuyến Ma Vực,do bên kia là một vùng đất có chướng độc,nên Mộ Tuyết đã tháo dây cương,thả cho con ngựa rời đi tự do,y cũng uống thêm thuốc giải để ngăn chướng độc nhập thân và bước vào Ma Vực.
!.
Không nói ngoa ,vùng đất Ma Vực đúng là chỉ để dành cho ma nhân ,quỷ quái sinh sống.
Bầu trời nơi này lúc nào cũng một màu xám xịt,cứ như là sắp đổ mưa đến nơi vậy,đường thì rộng thênh thang nhưng cảnh vật bên đường thì mang một vẻ u ám,cây cối cũng uốn éo hình dáng kì dị.
Mộ Tuyết đi khỏi cánh rừng thì lại phải tiếp tục đi trên con đường đất,nơi đây có vết mòn chứng tỏ con đường này thường xuyên có người qua lại.
Đi đến nhức cả bàn chân,Mộ Tuyết đứng lại không thèm bước nữa,y ngồi hẳn lên đám cỏ ven đường.
_Không đi nữa ,ta không đi nữa! Quỷ Thành là cái nơi nào mà xa dữ vậy,đi suốt mấy ngày cũng chưa đến.
A Thố sửng sốt vội bước đến kéo tay Mộ Tuyết đứng lên ,cái bụng ục ịch của nó lúc lắc theo nhịp chân ,trông rất buồn cười.
_Lịch bịch ,lịch bịch!.
_Ấy ấy ! ân nhân đừng ngồi lên đó! là cỏ hút máu đấy!.
_Hả?
Mộ Tuyết chưa kịp hiểu ra chuyện gì thì đã bị những lá cỏ châm chích vào mông,khiến y đau đến nhảy dựng ,ôm mông xoa lấy xoa để.
_Á! sao không nói sớm! má ơi súyt chút nửa là cái mông ta biến thành cái rỗ rồi!.
hừ.
.
_Tại,tại! ân nhân ngồi nhanh quá! ở đây gọi là đường Thảo Quỷ! cây cối,hoa lá,kể cả cỏ cũng toàn là bọn hút máu ,ăn thịt,chớ có đến gần!
_Hừ! thế đi đến bao giờ mới đến Quỷ Thành! ?ta vừa đói vừa mệt này.
_Cũng tại ân nhân !.
ta bảo ngài dùng ma lực di chuyển cho nhanh ngài lại không chịu ! đi bộ nên mới chậm như vậy thôi!
Mộ Tuyết thở hắt ra ,mệt mõi chán chường
_"Ngươi tưởng ta không muốn hay sao,nếu linh lực của ta còn dồi dào ta đã nắm đuôi ngươi ,phóng vài bước là đến nơi rồi!.
ngặt nỗi cái vùng đất nguyền rủa này đã tước mấy bậc linh đan của ta rồi!.
hic xúi quẩy thật ! tuột một cái thành Đồng Kim! hic đánh Tiểu Quỷ ,quái bật Trung còn ổn,đụng phải Quỷ cấp cao ,ta sẽ! ngàn thu vĩnh biệt , xuân này con không về luôn!.
"
_Hừm! A Thố ma lực của ta có hạng thôi! ta phải dưỡng sức chứ! nếu dùng bừa bãi lỡ gặp quỷ lưu manh như cái đám bắt nạt ngươi thì làm sao ta còn sức chống trả hả!
_Ế! việc này ân nhân không cần quá lo! ở thị phố Quỷ Thành có bán các loại thảo dược,món ăn bồi bổ thể lực! nhưng ân nhân phải dùng linh lực đan để trả.
_Linh lực đan là cái gì?hình như bọn quỷ bắt nạt ngươi cũng đã từng nói đến.
_À! linh lực đan chính là viên đan được kết tụ từ linh lực của bọn Tu Tiên,nó giúp cho Quỷ nhân chúng ta tăng ma lực,được dùng làm vật trao đổi mua bán như ngân quan của bọn nhân giới ấy.
_Ý của ngươi là sao?linh lực của Tu Nhân cũng có thể kết thành viên á?
_Dạ dạ được! chỉ cần ép bọn chúng rút hết linh lực của mình ra luyện thành đan là được.
_Thế người luyện ra viên đan sẽ như thế nào?
_Thường thì bọn chúng sẽ cạn kiệt linh lực trở thành người thường,hoặc chết luôn.
_Ha ha! thế thì ai mà ngu để luyện đan cho bọn ngươi chứ!
_Ậy vì thế bọn tu tiên bị bắt đến Ma Vực đều bị rút linh lực ra khỏi người để luyện ra linh lực đan!.
có tên nào tu vi cao sẽ bị moi hẳn linh đan kết tụ trong người ra luôn.
,mà việc này sẽ làm khi hắn còn sống và tỉnh táo !.
linh đan đó có giá trị liên thành tùy theo cấp bậc Đồng Kim,Bạch Kim,hay Hoàng Kim!
Mộ Tuyết trợn to mắt giơ tay sờ vào ngực mình.
_M! M.
.
Moi ra lúc người ta còn sống á!.
"_Hic! khác nào buôn bán nội tạng chứ! Ác như Quỷ,mình! mình càng phải.
.
thận trọng không được để lộ thân phận! "
_Nhưng vẫn còn thứ khác thông dụng nữa ,đó là ma lực đan!.
do ma nhân tự luyện ra! tác dụng của ma lực đan không bằng linh lực đan nên thường chỉ đổi được bát mì lạnh,hoặc một món ám khí thôi!.
Tiểu nhân khi nào đói quá không