“Đưa cô ta đến bệnh viện đi”
Giọng nói lạnh lùng của Dạ Âu Thần như là mảnh băng rơi vào người: “Cho cô ta khám bệnh, rốt cuộc có phải là mang thai hay không, sau khi có kết quả kiểm tra rồi thì nói với tôi”
Lang An lập tức gật đầu: “Dạ”
“Đừng mà!" Thẩm Cửu dùng sức vùng vẫy: “Dạ Âu Thần chúng ta chỉ là vợ chồng trên danh nghĩa thôi, anh có tư cách gì mà để bọn họ đối xử với tôi như vậy, thả tôi ra!"
“Thả ra à?” Ánh mắt của Dạ Âu Thần trở nên lạnh lùng, giọng nói ảm đạm: “Nếu để cho tôi phát hiện cô đang mang thai, chắc có lẽ là cô biết hậu quả rất rõ ràng. Lang An, lôi người đi đi.”
Sau khi biết cô không phải là người mà mình muốn tìm, Dạ Âu Thần đối xử với Thẩm Cửu vẫn không hề có lòng thương tiếc.
“Các người nhanh lên đi, mang cô ta đến bệnh viện kiểm tra”
Lang An khua tay múa chân.
Mặc dù là Thẩm Cửu không đồng ý, nhưng mà vẫn rất nhanh liền bị mang ra ngoài, sau đó bị nhét vào trong xe.
Trên đường đi, Thẩm Cửu đều rất kháng cự, nhưng mà cô lại không thoát khỏi sự trói buộc của bọn họ, sau đó cô bị cưỡng ép đưa đến bệnh viện, lại nhìn thấy người bác sĩ trước đó.
Một đám người đi rồi mà lại quay lại, để cho nhóm người lúc này nhìn thấy tất cả mọi chuyện tự động lùi qua một bên.
Những người này nhìn hung thần ác sát, cũng không dễ trêu chọc.
Ai cũng không muốn kéo lửa vào người.
Toàn bộ quá trình không biết tốn bao nhiêu thời gian, Thẩm Cửu đều bị ép phải tiếp nhận.
Sau khi kết thúc, bản thân của Thẩm Cửu và kết quả được đưa đến trước mặt của Dạ Âu Thần cùng một thể.
Sắc mặt của Lang An nghiêm túc, sau khi đồng cảm nhìn Thẩm Cửu một chút, sau đó lại giao kết quả cho Dạ Âu Thần.
Dạ Âu Thần không đưa tay nhận lấy, chỉ là dùng giọng nói lạnh như băng mà hỏi: “Kết quả thế nào?”
Lang An nhìn một chút, cuối cùng vẫn nói: “Quả thật là mang thai”
Trong nháy mắt đó, Thẩm Cửu cảm giác thành lũy mà cô dày công tích lũy đã bị xuyên thủng.
Tin tức cô mang thai đã bị Dạ Âu Thần biết rồi, vậy thì sau này cô còn có thể ở nhà họ Dạ nữa không?
Quả nhiên ánh mắt của Dạ Âu Thần lạnh lẽo như dao: “Muốn để Dạ Âu Thần tôi gánh chịu cho cô, cô không có tư cách này đâu”
Thẩm Cửu ngước mắt lên, luống cuống nhìn anh.
“Anh có thể cho tôi một chút thời gian được không, lần này mang thai, ngay cả chính tôi cũng không biết ”
“Hửm”” Dạ Âu Thần nhíu mày: “Cô muốn nói với tôi là cô hoàn toàn không biết rõ tình hình lần này, đi bệnh viện chính là muốn phá bỏ đứa bé à?”
Nghe nói như vậy, Thẩm Cửu sửng sốt một chút.
Cô thừa nhận là mình muốn xử lý chuyện này trong im lặng.
Nhưng mà trong đầu của cô chưa hề xuất hiện suy nghĩ muốn phá bỏ đứa bé này.
Dạ Âu Thần đột nhiên đưa tay ra nắm lấy cằm của cô, sắc mặt âm trầm giống như là cái đêm trước khi giông bão tới: “Nếu không thì để tôi cho một cơ hội nha, muốn tiếp tục ở lại nhà họ Dạ, vậy thì phá bỏ đứa bé này đi”
Thẩm Cửu từ từ trừng to mắt, phá bỏ đứa bé đi?
“Không, không thể!”
“Không thể à?” Dạ Âu Thần trào phúng nhìn cô: “Cô sẽ không thật sự cho rằng Dạ Âu Thần tôi sẽ chấp nhận một đứa con hoang đó chứ?”
Con, con hoang?
Đôi môi tái nhợt của Thẩm Cửu run rẩy.
Cô cũng không nghĩ đến là mình sẽ mang thai.
“Thế nào, suy nghĩ kỹ chưa?” Ánh mắt của Dạ Âu Thần lạnh lùng mà lại vô tình, lời nói ra giống như là thuốc độc: “Cô sẽ không cho rằng mang theo đứa con của chồng trước cô đến nhà họ Dạ của tôi, Dạ Âu Thần tôi sẽ chấp nhận đó à, hay là nói cảm thấy tôi tàn phế, xem thường tôi?”
Thẩm Cửu lắc đầu.
“Tôi không có suy nghĩ như vậy."
Căn bản là cô cũng không ngờ đến là mình sẽ mang thai, cô với Lâm Tuấn ở bên nhau hai năm, cho đến bây giờ anh ta cũng không chạm vào cô.
Làm cho cô biết được mình sẽ mất đi đời con gái trong đêm mưa đó, sau đó duy nhất một lần mà lại mang thai.
Mọi thứ giống như là bức tường sụp đổ, điên cuồng đè nặng ở trên vai của Thẩm Cửu.
“Cầu xin anh đó!” Mặc dù là Thẩm Cửu nghĩ đến là mình không thể mang thai, nếu như cô mang thai thì sẽ làm cho cô không thể sống nổi ở nhà họ Dạ, có lẽ còn bị