Tuy nhiên, Lương Nha Hoà đã nhận ra điều đó không đúng, do dự một lúc mới hỏi: “Thầy bói? Kết quả thế nào?”
“Cuộc hôn nhân này không nên tổ chức.
“Mệnh hai người này tương khắc, ngũ hành khí trường cái gì cũng không hợp.
Nếu như lấy nhau, không sinh ly cũng tử biệt”
Thầy bói phán rất nặng nề, không có một chút tế nhị.
Lương Nha Hòa và Đỗ Tiêu Vũ sững sờ một hồi, hồi lâu cũng không có phản ứng.
“Thầy, thây bói, đây không phải sự thật đúng không? Hai đứa nhỏ rõ ràng có quan hệ rất tốt, sao lại cái gì cũng không hợp? Có phải thầy tính sai rồi không?”
Nghe vây, thây bói nhìn Lương Nha Hoà một cái, rồi đem hai lá số tử vi qua.
“Hai quý bà đây xác nhận lại lần nữa xem hai khung giờ này có đúng không.’ Lương Nha Hoà và Đỗ Tiêu Vũ nhận lấy canh giờ bát tự, mỗi người xác nhận canh giờ của con mình, sau khi xác nhận là đúng, hai người liên yên lặng không nói.
“Thầy bói, đây quả thực là ngày sinh tháng đẻ của hai đứa con chúng tôi, nhưng tôi nghĩ hai đứa trẻ quan hệ rất tốt, sao lại… sinh ly tử biệt?”
Lương Nha Hào thực sự không hài lòng với kết quả này, bà rất thích Tiểu Bạch, còn đặc biệt muốn Tiểu Bạch làm con dâu của bà, nếu biết cái này coi không ra được con dâu, thì bà đã không tới coi.
Đôi mắt thây bói đục ngầu mà nặng tru, liếc nhìn hai người bọn họ rồi khẽ thở dài: “Nếu thời gian chính xác thì đây chính là kết quả tôi đã coi, không cần phải hỏi nữa”
Người trợ lý bắt đầu thu tiền, hai người chỉ có thể đưa tiền, sau đó cầm hai lá số tử vi rời đi.
Lúc đi ra, cuối cùng Đỗ Tiêu Vũ cũng biết tại sao lúc đó lại có linh cảm không rõ, nhưng bà ấy không ngờ giác quan thứ sáu của mình lại chính xác đến vậy.
Hai người lặng lẽ đi trong con hẻm sâu, Lương Nha Hoà đột nhiên quay đầu lại, nghiêm mặt nói với Đỗ Tiêu Vũ.
“Bà thông gia, vừa rồi cái thầy bói kia nói hẳn là không chính xác, chúng †a đừng tin!”
Nghe vậy, Đỗ Tiêu Vũ tuy rằng trong lòng nặng nề, nhưng cũng chỉ có thể nghe theo bà ất để an ủi chính mình: “Đúng vậy, tôi không nghĩ nó là đúng, thực ra chúng ta không nên mê tín như vậy, bây giờ là thời đại nào rồi mà chúng ta vẫn còn coi cái này.”
“Đúng vậy