Ngay lúc cô ấy đang suy nghĩ lung tung, Hàn Minh Thư đè tay cô ấy lại, nói lời sâu xa: “Thật ra chuyện gì cũng có nguyên nhân kết quả.
Trước kia Tiêu Túc thích cậu, điêu này mọi người đều nhìn ra được.
Bởi vì tình cảm đối với cậu sâu nặng, cho nên sau khi biết cậu ở trong đám cháy đó phản ứng đầu tiên là đi cứu cậu, đây là nhân.
Nhưng anh ta không giải quyết tốt tình cảm của mình khi nói chuyện với bạn gái cũng là sự thật.
Cho nên trong tình huống này anh ta làm chuyện gì, chọc bạn gái mình tức giận, chúng ta đoán thử kết quả xấu nhất đó là hai người chia tay, đây cũng là quả là Tiêu Túc tự mình gieo xuống, không liên quan đến cậu.”
Dù sao người kia thích Tiểu Nhan, khi cô ấy ở trong đám cháy kia một mình, cô ấy không nghĩ Tiêu Túc sẽ quên mình mà cứu cô ấy.
Mặc dù Hàn Minh Thư an ủi cô ấy, nhưng trong lòng Tiểu Nhan vẫn rất khó chịu, cô ấy cụp mắt cười khổ: “Cuối cùng tớ cũng hiểu được vì sao Hứa Yến Uyển muốn đưa thẻ ngân hàng đến đây: Cho dù Hạ Liên Cảnh làm gì cũng không liên quan đến cô ấy, không phải cô ấy hướng dẫn, cô ấy vô tội.
Nhưng chỉ cần tên hai người có liên quan, hễ Hạ Liên Cảnh vì cô ấy, chỉ cân nhắc đến tên cô ấy thì ở trong đó đã có muôn vàn nhân quả tuần hoàn.
Cho dù Hứa Yến Uyển không cầm đao đâm người, nhưng cô ta cũng gián tiếp là người đưa đao, cho dù cô ta không muốn.
Cho nên cô ta áy náy, bất an, cảm thấy xấu hổ.
Giống như Tiểu Nhan lúc này.
Chuyện trên thế gian, chưa từng không phải trắng thì là đen.
Ở trong đó có rất nhiều người giãy giụa trong dẫn vặt, như Hứa Yến Uyển, như Tiểu Nhan lúc này.
“Được rồi, cậu đừng suy nghĩ nhiều, tóm lại cậu làm điều mình nên làm là được rồi.
Về phần những chuyện khác cứ giao cho người trong cuộc tự giải quyết.
Tớ nghĩ bọn họ đều là người đến tên cô ấy thì ở trong đó đã có muôn vàn nhân quả tuần hoàn.
Cho dù Hứa Yến Uyển không cầm đao đâm người, nhưng cô ta cũng gián tiếp là người đưa đao, cho dù cô ta không muốn.
Cho nên cô ta áy náy, bất an, cảm thấy xấu hổ.
Giống như Tiểu