Dạ Âu Thần bị đau rời môi của mình ra.
“Xem ra là bà Dạ không chỉ sủa loạn mà còn thích cắn người linh tinh.”
Dạ Âu Thần cười lạnh, đưa tay lau môi của mình, ngày bình thường anh đã đủ tuấn mỹ, lúc nào cũng là gương mặt lạnh nhạt, cười lên chính là một người cực kỳ đẹp. Nhưng mà lúc này nụ cười của anh lại khát máu, giống như là con sư tử cuồng loạn, lại cộng với vết máu đỏ ở trên môi, khiến cho khuôn mặt của Dạ Âu Thần càng trở nên tà mị tuấn mỹ.
Rốt cuộc Thẩm Cửu cũng đã tìm được kẻ hở đẩy anh ra, thân hình nhỏ nhắn co lại vào một góc.
“Dạ Âu Thần, rốt cuộc là anh muốn là cái gì hả, anh đừng quên giữa chúng ta có ước pháp tam chương, không phải là anh không cho tôi đụng vào anh hả? Vậy lúc nãy là anh đang làm cái gì?”
Dạ Âu Thần không nói gì, im lặng liếc nhìn cô.
Thẩm Cửu kéo cổ áo của chính mình đàng hoàng, cắn môi dưới kiên cường nhìn anh.
Cô càng như vậy thì Dạ Âu Thần càng muốn xuống tay với cô, một người phụ nữ đã cưới lần hai còn mang theo một đứa con hoang, sao anh cần phải thủ hạ lưu tình với loại phụ nữ đó được.
Thế mà sau khi nghe thấy cô có nguy hiểm đến tính mạng, hủy bỏ phẫu thuật phá thai, mang cô trở về.
Dạ Âu Thần, chắc chắn là mày bị điên rồi!
Đối mặt với cô một lát, Dạ Âu Thần ném xuống một câu: “Cho dù có muốn chơi, Dạ Âu Thần tôi cũng chỉ có hứng thú với những người phụ nữ sạch sẽ thôi.”
Nói xong, Dạ Âu Thần tự mình di chuyển bánh xe rời khỏi phòng.
Trong căn phòng đã khôi phục lại sự yên tĩnh, dây cung đang căng cứng của Thẩm Cửu rốt cuộc cũng thả lỏng, cô bất lực dựa vào mặt tường lạnh lẽo mà trượt xuống, ôm lấy đầu gối nhỏ giọng khóc.
Dạ Âu Thần đi đến ngoài cửa, nghe thấy tiếng khóc nghẹn ngào này, động tác hơi dừng lại, sau đó khinh thường cười lạnh.
Hai ngày sau, cách nhìn của Thẩm Cửu đối với Dạ Âu Thần vẫn duy trì sự tàn nhẫn như vậy, vô tình, khát máu.
Mặc dù là ngày hôm đó cô gây chuyện rất dữ, nhưng mà anh lại không nói kêu cô cút khỏi nhà họ Dạ.
Nhưng mà Thẩm Cửu vẫn sống trong nơm nớp lo sợ, bởi vì cô vẫn phải đến công ty làm trợ lý của anh.
Mà Dạ Âu Thần thì vẫn cố sức làm khó cô.
Mỗi lần Thẩm Cửu cũng chỉ có thể suy nghĩ cách để giải quyết, mặc dù là cô không đủ thông minh, nhưng mà cô rất cứng rắn và kiên cường, cho nên mặc kệ Dạ Âu Thần làm nhục cô như thế nào, cô đều cắn chặt răng chống đỡ.
Ngày hôm nay, ông cụ Dạ lại gọi cô vào trong thư phòng. Đứng ở trước mặt của ông cụ Dạ, Thẩm Cửu sợ hãi xuất phát từ trong nội tâm.
“Gần đây kêu cháu đi làm trợ lý của Âu Thần, làm như thế nào?”
Nghe như vậy, Thẩm Cửu suy nghĩ một chút, khéo léo trả lời: “Vẫn ổn ạ.”
Ông cụ Dạ nhíu mày, đôi mắt u ám nheo lại: "Cái gì gọi là vẫn ổn, cháu đã nhận được sự tin tưởng của nó chưa?”
Thẩm Cửu không hiểu cho lắm: ”Dạ?”
“Cháu cho rằng vị trí trợ lý này là ai cũng có thể ngồi lên được à? Thẩm Nhã, ta và ba mẹ của cháu đã quen biết rất lâu, nghe nói cháu thông minh lanh lợi, chắc có thể hiểu ý của ông già này chứ ”
Trái tim của Thẩm Cửu nảy lên một cái, không xác định mà hỏi một câu.
“Ông, ý của ông là...
“Âu Thần bị tật ở chân, điều này đã dẫn đến tâm trạng của thằng bé thay đổi, cho nên thằng bé rất tàn bạo, làm việc không có chừng mực, Dạ thị là một tập đoàn lớn, không thể bị hủy hoại ở trên tay của nó được, việc mà cháu cần làm chính là phòng ngừa nó làm ra chuyện gì bất lợi với Dạ thị. Có điều cháu cũng chỉ là một người phụ nữ, hiểu biết cũng không nhiều, cho nên sau này cháu đều phải báo cáo kịp thời với ta toàn bộ lịch trình mỗi ngày của nó ”
Mặc dù là Thẩm Cửu không thông minh, nhưng mà cũng không ngốc.
Cô hiểu rõ được ý của ông cụ Dạ, vô thức trả lời lại một câu: “Ông là để cho cháu... giám sát anh ấy?”
“Làm càn!"
Hai chữ giám sát này đã hoàn toàn chọc giận ông cụ Dạ, ông ta tức giận nắm lấy cái gạt tàn thuốc ở trên bàn dùng sức ném về phía của Thẩm Cửu.
Thẩm Cửu bị dọa đến nỗi mở to hai mắt nhìn cái gạt tàn thuốc nặng nề đó đang bay về phía của mình.
Trong chớp mắt, có một bóng người vọt vào trong phòng làm việc, kéo Thẩm Cửu đang đứng nguyên tại chỗ.
Cạch!
Cái gạt tàn thuốc đập vào chỗ lúc nãy Thẩm Cửu đang đứng, vỡ thành mấy mảnh.
Âm