Giang Tiểu Bạch lau khóe môi, môi cô đã bị cậu ta chà xát đến chảy máu, một chút mỹ cảm hay cảm xúc cũng không có.
Hiện giờ, trong đầu cô chỉ có sự †ức giận, không còn thứ gì khác.
Vì vậy, cô giêu cợt, cười lạnh nói: “Tôi sẽ không tin anh, tôi cũng không muốn nghe anh nói thêm gì nữa”
Khi tức giận, con người luôn luôn không lựa lời mà nói.
“Không nghe?” Tiêu Túc giễu cợt nhìn cô: “Cho nên hiện giờ anh làm cái gì em cũng không tin phải không? Có phải em muốn anh moi tim mình ra cho em xem đúng không?”
Câu nói sau đó khiến Giang Tiểu Bạch khó chịu, cô không dám tin nhìn cậu ta, như thể cậu là bệnh nhân tâm thần, không để ý tới cậu ta nữa.
“Đúng hay không?”
Tiêu Túc không cam lòng nắm lấy tay cô, hỏi lại.
Giang Tiểu Bạch muốn hất tay cậu ta ra, nhưng cậu ta vẫn giữ chặt, không ngừng hỏi cô: “Có đúng không? Em muốn anh moi trái tim ra cho em xem sao?”
“Tiêu Túc, anh thật là ngây thơ, ấu trĩ Buông tôi rat”
“Anh mà ngây thơ, ấu trĩ á? Em đã muốn bỏ rơi chồng con, nếu anh không làm gì thì lại có lỗi với bản thân quá?”
Sau đó, Tiêu Túc bắt đầu kéo Giang Tiểu Bạch vào phòng bếp.
Cậu ta vẫn chưa nghĩ ra khổ nhục kế nào, nhưng lại nghĩ ra kế sách bí quá hóa liều, nói cậu ta bị thiểu năng hay bốc đồng cũng được, cậu ta cũng muốn thử một lần.
Cậu ta nghe Giang Tiểu Bạch nói nếu ngày đó cô xảy ra chuyện gì thì cậu ta có hối hận không, Tiêu Túc cảm thấy hối hận.
Cậu ta rất hối hận, cậu ta không thể mất đi Tiểu Bạch.
“Tiêu Túc, rốt cuộc anh muốn làm gì thế? Buông tôi ra, anh mau thả tôi rai”
Giang Tiểu Bạch bị cậu ta kéo vào phòng bếp, trong lòng mơ hồ có dự cảm không rõ ràng.
Anh ấy nói sẽ moi ra cho cô xem, chắc anh ấy sẽ không làm thật chứ?
Nếu anh ấy làm như vậy thật, Giang Tiểu Bạch cảm thấy cô rất muốn đánh chết anh, cô tỏ ra quyết đoán, tức giận nói: “Nếu anh thật sự dám làm chuyện ngây thơ như vậy, cả đời này tôi sẽ không bao giờ tha thứ cho anh.”