Tiếp đó, cả buổi tối nằm mơ đều là tiếng khóc của Đường Viên Viên, làm cho cậu suốt buổi tối không ngủ ngon giấc, lúc tỉnh dậy vẻ mặt có chút tiền tụy.
Con gái mỏng manh như vậy sao?
Đậu Nành có chút không tin, vì vậy sáng sớm đã đi tìm Giá Nhỏ, sau đó nhớ lại buổi tối ngày hôm qua giọng điệu và nét mặt của bản thân nói chuyện với Đường Viên Viên nói với Giá Nhỏ.
Giá Nhỏ nghiêng đầu nhìn cậu, đột nhiên cười khanh khách.
Khóe miệng Đậu Nành giật giật, sao cậu quên mất rồi, em gái của cậu không giống với người bình thường, lại thêm tuổi tác của cô bé quá nhỏ, căn bản không thể lấy cô bé làm kiểm tra.
Nghĩ đến điều này, Đậu Nành đưa tay hất đầu Giá Nhỏ.
“Đừng cười nữa, còn cười nữa, mẹ lại phải bắt đầu lo lắng có phải em là một đứa ngốc không”
Trên thực tế, Hàn Minh Thư thật sự từng lo lắng vấn đề này, sau đó còn từng đưa đến bệnh viện kiểm tra, chỉ là mỗi một mục của kết quả kiểm tra đều là bình thường, sau này cách nói đưa ra là Giá Nhỏ là cô gái vẻ lạc quan bẩm sinh, thích cười.
Bây giờ Đậu Nành cũng cảm thấy như vậy, đồng thời cũng hy vọng là như vậy.
Lời như thế có lẽ sau này em gái nhỏ sẽ không có phiền não.
“Anh trai” Giá Nhỏ ôm lấy ngón tay của mình, kéo tới bên mép miệng gặm gặm, tiếp đó lại cười ngốc nghếch: “Hì hì hì”
“Ôi”
Đậu Nành thở dài, sau đó bế cô bé lên: “Em có bưồn ngủ không? Anh trai đưa em về phòng nha?”
“Được”
Thế là Giá Nhỏ vừa mới tỉnh ngủ lại bị Đậu Nành bế trở về phòng ngủ thiếp lại.
Hôm nay là cuối tuần, bình thường lúc này cô Đường sẽ đích thân dẫn Đường Viên Viên qua, nhưng cả ngày hôm nay đều yên tĩnh, cô Đường cũng không dẫn Đường Viên Viên qua.
Đến lúc giữa trưa cũng không thấy bóng người.
Bởi vì chuyện xảy ra tối qua, cho nên Hàn Minh Thư không khỏi chú ý đến Đậu Nành nhiều hơn, thấy cậu bé giống như bình thường, không có thay đổi quá lớn, cô cũng yên tâm.
Sau khi ăn cơm xong, cô Đường gọi điện thoại, giải thích rằng hôm nay trong nhà có khách đến, cho nên tạm thời không đến được, sau khi Hàn Minh Thư nói không sao và cúp điện thoại liền nhìn thấy Đậu Nành đứng bên cạnh, bèn nói với cậu: “Hôm nay