“Dạ rồi”
Uất Trì Diệc Thù nhìn màu da trong trắng lộ hồng của cô bé, đột nhiên nghĩ đến gì đó: “Ngày mai sẽ phải huấn luyện quân sự, em mua kem chống nắng chưa?”
“Kem chống nắng?” Đường Viên Viên nháy mắt: “Hình như quên rồi…”
Ngày thường cô bé không quan tâm đến mấy thứ này lắm.
Cô bé vừa dứt lời đã bị Uất Trì Diệc Thù gõ đầu: “Sao ngay cả chuyện này mà em cũng có thể quên?”
Đường Viên Viên bị gõ đầu chỉ có thể đưa tay lên xoa xoa, trên mặt lộ rõ vẻ oan ức.
“Quên rồi”
“Để anh xem buổi tối có thời gian không thì sẽ đem qua đây đưa cho em”
“Không cần đâu anh à, Viên Viên có thời gian thì sẽ tự đi mua được ạ”
Mạnh Khả Phi quan tâm nói: “Tớ đem theo hai bình lận, đến lúc đó cậu dùng của tớ cũng được”
“Anh nghe thấy rồi chứ? Khả Phi có đem theo, đến lúc đó em dùng chung với Khả Phi là được rồi”
Uất Trì Diệc Thù nhìn thấy cô bé vô lo vô nghĩ trước mặt thì âm thầm thở dài trong lòng, sau đó lại đưa tay xoa đầu cô bé một lần nữa: “Đừng phơi nắng để bị bệnh đó”
“Dạ”
Lúc Chung Sở Phong rời đi còn thở dài nói: “Ai, vừa mới gặp em Viên thì đã phải xa nhau rồi.
Nếu có rảnh thì anh và anh trai của em sẽ đến đây thăm em nhiều hơn”
Nói xong anh ta cũng định đưa tay lên xoa xoa đầu của Viên Viên nhưng kết quả vừa mới đưa tay ra thì đã bị Uất Trì Diệc Thù liếc nhìn bằng ánh mắt lạnh lùng.
Chung Sở Phong thấy vậy thì bàn tay đang ở trong không trung ngượng ngùng vòng một vòng rồi đặt lên đầu của Mạnh Khả Phi.
“Em gái Khả Phi, em cũng đừng phơi nắng nhiều kẻo bị cảm”
Chung Sở Phong làm mái tóc của Mạnh Khả Phi rối như tơ VỒ.
Đầu tiên Mạnh Khả Phi thảng thốt ngạc nhiên, sau đó là đỏ mặt lan xuống tới tận cổ.
Cô bé cúi mặt không nói được lời nào.
“Được rồi được rễ Hai người thiếu niên cao cao gầy gầy nhanh chóng rời