Đường Viên Viên nhớ tới mùi vị của chiếc bánh kem trái cây kia, chú mèo nhỏ tham ăn trong lòng lại bắt đầu phát tác, vì vậy nhỏ giọng nói: “Ngon lắm, cảm ơn chị.
Chị ơi, chị có thể cho em biết mua bánh kem này ở đâu không?”
“Xem ra em rất thích ăn” Ôn Cảnh Nhu cũng không nói cho cô bé biết bánh kem được mua ở đâu, chỉ cười nói; “Nếu như em thích, sau này chị có thể thường xuyên mang tới cho em ăn”
“Không cần đâu.” Uất Trì Diệc Thù nhàn nhạt nói: “Không nên ăn nhiều đồ ngọt, bạn học Ôn có lòng rồi” Chung Sở Phöñp cũng lập tức tiếp lời: “Đúng vậy, đúng vậy.
Ăn nhiều đồ ngọt sẽ dễ mắc bệnh tiểu đường, sau này Viên Viên không thể ăn nhiều rồi.
Hôm nay em đã ăn đủ nhiều, vừa nãy dì Minh Thư gọi điện tới hỏi tối nay bao giờ em quay về ăn cơm đấy.
Chúng ta phải nhanh chóng đi thôi Nghe nói vậy, đôi mắt của Đường Viên Viên lộ ra vẻ mờ mịt.
Thế nhưng không chờ cho cô bé kịp phản ứng, Uất Trì Diệc Thù đã bế lên, sau đó ba người cùng rời khỏi bữa tiệc sinh nhật.
Mà Viên Nguyệt Hàn và Trương Tiểu Lộ đang chạy đến đã chậm vài bước, căn bản không hề đuổi kịp.
Hai người bọn họ nhìn thấy Uất Trì Diệc Thù đưa Đường Viên Viên rời đi, muốn bước nhanh đuổi theo sau, nhưng lại bị Ôn Cảnh Nhu trực tiếp ngăn lại.
“Hai đứa đều đã thay xong váy rồi à.
Tiệc sinh nhật sắp bắt đầu rồi, hai người ở lại tham gia nhé”
“Thế nhưng, Viên Viên..
“
“Viên Viên đột nhiên có việc phải theo anh trai rời đi,chuyện này không ảnh hưởng đến hai đứa.
Ở lại đây cùng chơi đi, tối nay chị sẽ bảo người đưa hai đứa quay về trường học”
Viên Nguyệt Hàn và Trương Hiểu Lộ còn muốn nói điều gì đó, nhưng họ cũng không còn thấy bóng dáng của ba người kia nữa.
Hai người đành nhìn nhau mà không thể làm gì khác, đồng ý ở lại.
Sau đó, chị em của Ôn Cảnh Nhu không nhịn được hỏi cô ta.
“Cảnh Nhu, dô gọi em gái của cậu ta tới đây, không phải chỉ vì muốn gọi Diệc Thù đến hay sao? Cứ như vậy để cho bọn họ đi ư?”
“Vậy phải làm thế nào? Tôi còn có thể cưỡng chế