Đường Viên Viên và Mạnh Khả Phi đã ở chung với nhau nhiều năm như vậy, cũng chưa bao giờ đề phòng với cô, cho nên khi cô hỏi, Đường Viên Viên liền trực tiếp nói cho Mạnh Khả Phi nghe về cảnh tượng †rong mơ và cả cảm xúc vừa nãy của bản thân.
Vốn dĩ Mạnh Khả Phi còn rất lo lắng cho cô, sau khi nghe cô miêu tả xong, trâm mặc một lúc mới nhỏ giọng hỏi: “Cậu không hi vọng anh trai cậu sẽ tìm bạn gái phải không?”
“Không có đâu Khả Phi.” Đường Viên Viên lắc đâu: “Tớ không có nghĩ như vậy, rõ ràng tớ thấy hai người bọn họ rất xứng đôi.”
“Thế nhưng cậu lại khóc:’ Mạnh Khả Phi nhẹ nhàng nói tiếp, nhưng tâm trạng của cô lại trở nên nặng nề, nhìn ánh mắt của Đường Viên Viên không giống như lúc trước chỉ có sự lo lắng, mà còn có một tia cảm xúc phức tạp khác.
“Khả Phi, tớ cũng không biết tại sao mình lại khóc, có phải tớ sợ khi anh trai tớ có bạn gái rồi sẽ không thương Viên Viên nữa?”
“Ừm, cũng có thể là như vậy: Mạnh Khả Phi chỉ có thể tạm thời trấn an cô: “Cậu đừng suy nghĩ quá nhiều nữa.
Giấc mơ và hiện thực tương phản với nhau, cậu mơ thấy hai người bọn họ ở bên nhau, điều đó chứng tỏ ở hiện thực bọn họ là không thể: “Vậy sao?” Đường Viên Viên gục đầu, ôm lấy hai chân của mình, vùi mặt vào giữa hai đầu gối, không nói thêm lời nào nữa.
“Được rồi, đừng suy nghĩ nữa.
Cậu đã dậy rồi thì hãy đi đánh răng rửa mặt sớm, hôm nay cùng tớ đến thư viện nha.
“Ừm” Đường Viên Viên thấy cũng ổn, cho nên đồng ý với cô.
Đến buổi chiều, Chung Sở Phong đột nhiên tới đây, Đường Viên Viên trông thấy cậu cảm thấy rất vui vẻ.
Bởi vì nếu anh Sở Phong tới, chắc chăn anh trai của cô cũng tới.
Thế nhưng Đường Viên Viên †ìm kiếm phía sau lưng cậu rất lâu, cũng không thấy bóng dáng của Uất Trì Diệc Thù, vì vậy có chút thất vọng, hỏi: “Anh Sở Phong, anh trai của em không đến đây sao?” Nghe vậy, Chung Sở Phong lập tức tổn thương: “Em gái Viên, em cũng làm tổn thương trái tim của anh Sở Phong rồi đấy.
Trong mắt em chỉ có anh trai của em thôi sao?”
Đường Viên Viên không trả lời, chỉ chép chép miệng.
– Một lát sau, Chung Sở Phong lấy từ trong túi ra một lọ sữa chua hoàng đào đưa cho Đường Viên Viên.
“Đồ không có lương tâm, anh cố ý chạy thật xa đến đưa sữa chua cho em, thế mà em đối xử