“Mẹ, ý của dì Minh Thư là sao? Ngoại trừ em gái ra, còn có thân phận khác có thể quản chuyện của anh trai sao?”
Đường Viên Viên không biết, nhưng bà Đường có thể hiểu được ngụ ý của Hàn Minh Thư, trước đây nhà họ Hàn vẫn không nói gì, bà ấy cũng ngại đề cập đến, không ngờ bọn họ lại lần nữa nhắc tới.
Nhưng nhìn dáng vẻ ngốc nghếch của con gái, đoán chừng cô bé thậm chí còn không nghĩ đến khía cạnh đó.
Bà Đường nhất thời hơi phiền não, mình nên làm gì đó hay là chờ một chút?
Bây giờ Diệc Thù đã là sinh viên năm hai.
Dù mấy năm qua chưa có bạn gái và ở một mình nhưng điều đó không có nghĩa là anh chàng sẽ tiếp tục độc thân trong một hai năm tới.
Dù sao thì chuyện tình cảm chính là duyên phận, duyên đến thì cũng không ai cản được.
Tuy nhiên bây giờ Viên Viên vẫn không hiểu chuyện gì, nếu bây giờ nói cho con bé biết thì chỉ làm tăng thêm phiền phức cho con bé mà thôi.
Mặc dù bà Đường rất thích Uất Trì Diệc Thù, đứa nhỏ này xuất sắc như vậy, nếu có thể làm con rể của mình, bà ấy nhất định cầu còn không được.
Nhưng thăng bé phải xếp sau tình cảm của con gái bà.
Cảm xúc của con gái là điều đầu tiên.
Ngộ nhỡ sau này con gái hiểu chuyện, không thích điều đó thì sao?
Hơn nữa, mấu chốt quan trọng nhất là bây giờ Viên Viên béo như vậy, Diệc Thù có thể thích con bé không?
Chao ôi, nuôi dạy một đứa con gái thật tốn sức, bà Đường thầm nghĩ như vậy.
“Mẹ?
Thấy bà ấy đang suy nghĩ miên man, Đường Viên Viên lắc lắc cánh tay của bà ấy: “Làm sao vậy?”
Bà Đường định thần lại, cười nhạt: “Không có chuyện gì, mẹ chỉ là đang suy nghĩ mấy chuyện, mẹ hỏi con vài câu có được không?”
“Vâng ạ-”
“Thường khi anh trai dân con đi chơi, anh ấy có mang theo bạn tốt của mình không?