Đường Viên Viên gật gật đầu.
“Em cảm thấy chị sẽ ăn nhiều như em chắc?”
Nghe vậy, Đường Viên Viên có chút kinh ngạc.
Ánh mắt đánh giá của An Thiến dừng trên mặt cô, cô ta cười lạnh nói: “Em đã thế này rồi còn không biết điều ăn bớt đi à”
Trong nháy mắt, sắc mặt Đường Viên Viên trắng như tờ giấy.
An Thiến đã nghẹn lại từ nãy đến giờ, lúc này nhìn thấy Đường Viên Viên vì lời của mình nói mà sắc mặt trắng bệch, trong lòng cảm thấy sung sướng khó tả.
Không phải bà chủ nói khí sắc cô ta tốt sao? Hiện tại sao không đến đây nhìn xem cô ta thất sắc hoảng hốt trước mặt mình như thế nào?
Vì tránh để người khác nghe thấy, An Thiến trực tiếp đóng cửa lại sau đó đi đến trước mặt Đường Viên Viên.
“Chị nói em đó, đã béo thế này rồi, sao không biết điều bớt cái miệng ăn lại một chút đi?”
Đường Viên Viên cắn môi không nói gì.
Ánh mắt An Thiến chán ghét đánh giá cô từ đầu xuống chân, cuối cùng lại dừng ở trên mặt cô, vươn tay chọc vào bên má phúng phính: “Ngày ngày lúc em soi gương không cảm thấy bản thân rất ghê tởm sao?”
Ghê tởm?
Đường Viên Viên lộ ra ánh mắt không thể tin nổi, trước nay cô chưa từng bị người khác đả kích, giờ phút này thật sự có chút hụt hãng không biết phải làm gì.
“Chị, sao chị lại nói như vậy… em đâu… đâu có xúc phạm gì đến chị”
Cô luôn được bảo vệ cẩn thận, trong ấn tượng của cô mỗi người ai cũng có điểm tốt riêng.
Nhưng không ngờ rằng An Thiến lại đột ngột công kích cô như thế này.
“Không xúc phạm chị sao?” An Thiến cười lạnh thành tiếng: “Với khuôn mặt của em, vốn dĩ không cần xúc phạm chị, chỉ nhìn thêm vài lần chị đã thấy ghê tởm rồi.
Hơn nữa, em béo như vậy sao có thể thoải mái nằm trên lưng, bắt Uất Trì Diệc Thù cõng rm đi cả một đường.
Đây không phải là ngược đãi anh ấy sao?”
Đường Viên Viên: “..” An Thiến hít sâu một hơi, đi đến mép giường ngồi xuống: “Lúc trước chị không muốn nói em là vì nể mặt anh trai em.
Nhưng em lại để đồ ăn vặt lên trên bàn khiến chị thực sự không thể nhịn được nữa.
Mong vài ngày tới em hãy vứt hết cái đống đồ ăn chứa