“Được, không nói lời nào thì đừng có nói, mặc kệ cô ta.”
“Anh Sở Phong, chân anh có đau không?” Đường Viên Viên nhìn thoáng qua vị trí trên đùi của cậu: “Vừa rồi bị đập vào góc bàn”
“Anh không sao đâu.’ Chung Sở Phong kìm nước mắt mà cười nói: “Em không khóc thì anh sẽ không sao, đập thêm mấy lần nữa cũng được”
Nói xong, cậu đưa tay lau đi giọt nước mắt trên khóe mi cô bé: “Em đừng khóc, đôi mắt của Viên Viên chúng ta đẹp như thế, nếu khóc quá nhiều, sau này trông không được đẹp thì sao?”
Đôi mắt đẹp?
Đường Viên Viên khẽ cắn môi dưới: “Đôi mắt em đẹp ư?”
“Đương nhiên là đẹp!” Chung Sở Phong đáp rất nhanh: “Trên người bé Viên của chúng ta không có chỗ nào xấu xí cả, chỗ nào cũng đẹp, nên em đừng bao giờ tin tưởng mấy lời nói xăng bậy của An Thiến.”
“Em không sao.” Đường Viên Viên lau đi giọt lệ còn sót lại nơi khóe mắt mình, nhẹ giọng nói: “Anh Sở Phong, anh đừng lo lắng.
Hình như lúc nãy em nói chuyện với em gái anh hơi khó nghe.
Tuy rằng cô ấy nói những lời đó hơi quá đáng, nhưng bây giờ nghĩ lại, có vẻ như cô ấy nói đúng, em có hơi béo…”
“Em không béo!”
Âm cuối của chữ béo còn chưa nói xong thì Chung Sở Phong đã ngắt lời cô bé cực kỳ nhanh: “Ai dám nói em béo chính là kẻ thù của anh Sở Phong, bất kể người này là ai.
Trong mắt anh Sở Phong, Viên Viên rất cân đối”
Đường Viên Viên không ngờ phản ứng của Chung Sở Phong lại quá khích như vậy, sau khi sửng sốt một lúc lâu mới từ từ rũ mắt xuống, không nói thêm câu nào nữa.
Chung Sở.
Phong giơ tay vuốt lại mái tóc rối của cô bé vì vừa mới ngủ dậy, đồng thời dịu dàng nói: “Viên Viên, em có bao nhiêu tuổi đâu chứ, chỉ cần làm những chuyện mình thích và cứ là chính bản thân mình là được rồi.
Thế giới bên ngoài có biết bao nhiêu người, ai cũng có suy nghĩ và tiếng nói riêng của họ.
Những tiếng nói này không đủ ảnh hưởng đến em, và nó cũng không xứng để gây ảnh hưởng đến em.
Em cứ hãy là chính mình nhé, hiểu không?”
“Em hiểu rồi, anh Sở Phong”
“Bên phía An Thiến anh sẽ lo liệu, em đừng lo lắng.
Buổi tối về ngủ cho ngon giấc, sáng mai tỉnh dậy sẽ quên hết mọi