“Đồ khốn!” Thẩm Cửu thuận theo ánh mắt của anh mà cúi đầu xuống, mới phát hiện Dạ Âu Thần nhìn là chỗ nào.
Thẩm Cửu mắng xong, hung hăng lườm anh, sau đó trực tiếp lùi lại.
Kết quả hai người mới di chuyển được một nửa, Dạ Âu Thần đã có nửa người nhấc lên, Thẩm Cửu lùi ra, Dạ Âu Thần chới với, cơ thể cao lớn ngã sang một bên.
“Á!” Sắc mặt của Thẩm Cửu bị dọa sợ mà thay đổi, bước chân còn chưa kịp lùi thì bước tới hai bước đỡ lấy anh, Dạ Âu Thần mặc dù gầy, nhưng cơ thịt rất rắn chắc, trọng lượng thật sự khá lớn, Thẩm Cửu bị đè mà lùi vê sau, suýt nữa ngã ra.
May mắn cô đủ sức, mặt mày đỏ bừng đỏ lấy anh.
“Anh không sao chứ?” Sau khi ổn định lại, Thẩm Cửu căng thẳng hỏi một câu.
Dạ Âu Thần chắc chưa từng chịu sự đãi ngộ như thế này, sắc mặt đanh lại: “Cô nói xem”
“Xin lỗi, tôi không phải cố ý.” Thẩm Cửu chỉ có thể xin lỗi anh: “May mà không có ngã, tôi đỡ anh.”
Dạ Âu Thần mím môi, không có trả lời cô, dưới sự giúp đỡ của cô từ từ ngồi lên xe lăn.
Quá trình mặc dù vật vã, nhưng nhìn thấy anh ngôi trở lại xe lăn, Thẩm Cửu cuối cùng cũng thở phào, có một loại cảm giác thành công, cô vừa đưa tay lau mồ hôi hột trên trán, cổ tay lại bị Dạ Âu Thần nắm chặt.
Thẩm Cửu giật mình, ánh mắt bất giác mở lớn.
“Anh, anh muốn làm gì?”
Dạ Âu Thần nheo đôi mắt hẹp dài, ánh mắt có hơi tà mị: “Thủ đoạn câu dẫn người khác của cô thật sự khác đấy, ngược lại đã coi thường cô rồi.”
“Cái gì? Tôi khi nào lại...”
Lời vừa dứt, tay của Dạ Âu Thần hơi dùng sức, Thẩm Cửu liền ngã vào trong lòng anh, cằm bị tay của anh giữ chặt: “Hữy ý như vô ý, như có như không, tôi thấy kỳ lạ, cô câu dẫn người khác như vậy, thế nào lại bị chồng trước vứt bỏ?”
Lời nói khó nghe lọt vào tai của Thẩm Cửu không sót một chữ, sắc mặt của cô hơi tái đi, cắn môi dưới: “Tôi không có câu dẫn anh”
“Còn nói không có.” Dạ Mạc Thần cười lạnh một tiếng: “Cứng miệng.”
“Tôi không có!” Thẩm Cửu cương quyết nhìn thẳng anh: “Dạ Âu Thần, anh luôn nói tôi câu dẫn anh, tôi rốt cuộc khi nào câu dẫn anh hả, là tôi đang câu dẫn anh, hay là anh không khống chế được bản thân nhìn thấy tôi thì muốn phát cuồng?”
Dạ Âu Thần: “... Tôi ngược lại không phát hiện, cô vậy mà có mồm miệng sắc bén như vậy”
Lực đạo trên tay của anh tăng mấy phần, Thẩm Cửu ăn đau kêu lên, mày liễu cau lại: “Buông tôi ra!”
“Buông ra? Đây không phải chính là điều cô muốn sao? Sáng sớm ngay cả áo lót cũng không có mặc, cố tình chạy đến dùng cơ thế của cô tiếp xúc tôi...” Nói đến cuối cùng, Dạ Âu Thần ghé sát tai cô nói, hơi thở nóng bỏng đó phả vào cần cổ của cô, chọc Thẩm Cửu không nhịn được mà run rẩy.
“Anh, anh nói linh tính.”
Huyết sắc trên mặt Thẩm Cửu dần biến mất, cô đột nhiên nhớ đến cái gì đó.
Trước đó bị anh vô ý nhìn thấy, sau đó bởi vì sợ anh ngã, cho nên cô trước đó ôm vai của anh, lúc đó cơ thể của hai người dán sát vào nhau, chắc khiến Dạ Âu Thần cảm nhận được.
“Ha” Dạ Âu Thần cười lạnh: “Tôi có nói linh tinh hay không, cơ thể của cô biết rõ nhất.”
“Dạ Âu Thần, anh đừng quên hợp đồng của chúng ta”
Nghe thế, Dạ Âu Thần hơi khựng lại.
“Chính anh nói, không có chuyện gì thì đừng lại gần anh, vậy anh bây giờ đang làm gì?”
Cô giơ tay, hai cổ tay trắng nõn đó bị Dạ Âu Thần túm chặt.
Màu da của hai người khác nhau, cùng với kích thước cổ tay lớn nhỏ tạo nên sự tương phản rõ rệt, khiến Dạ Âu Thần nhìn ngây ngốc.
Một lát sau, Dạ Âu Thần buông tay ra: “Cô tưởng tôi muốn chạm vào cô sao? Loại phụ nữ không sạch sẽ như cô, không nuốt trôi.”
Nói rồi, Dạ Âu Thần đẩy ra cô ra, Thẩm Cửu loạng choạng suýt nữa ngã ra sàn, cô bực tức lườm người đàn ông ngồi trên xe lăn, mọi uất ức từ trong lòng dâng lên, nhưng rất nhanh lại bị Thẩm Cửu đè xuống, cô thu hồi ánh mắt, cúi đầu xoay người đi mất.
Cô lấy quần áo đi vào trong nhà vệ sinh, khi đi ra Dạ Âu Thần đã không ở trong phòng nữa.
Hừ.
Sáng dậy không đánh răng tắm rửa gì, cũng không biết chạy đi đâu rồi.