Người hầu gái ngơ ngác.
“Cậu hai? Vừa rồi tôi đều nói thật, mợ hai thật sự quyến rũ cậu cả, anh không tin tôi sao?”
Ánh mắt Dạ Âu Thần en nhánh nhìn chằm chằm cô ta: “Ngoại trừ cô thì còn có ai thấy không?”
Người hầu gái cho rằng Dạ Âu Thần tin mình nên lắc đầu: “Lúc đó chỉ có một mình tôi, nhưng cậu hai, tôi thề tôi thật sự nhìn thấy.”
Dạ Âu Thần nghe vậy thì cười nhạo cong khóe môi: “Nói cách khác, chỉ có một mình cô thấy, không ai có thể làm chứng cho cô.”
Lúc này Người hầu gái mới phản ứng lại Dạ Âu Thần có ý gì: “Cậu hai, tôi...”
“Ghen ghét? Cho nên bịa đặt sao?”
Ánh mắt Dạ Âu Thần đen sâu thẳm giống như có lực xuyên thấu chiếu thẳng vào đáy lòng cô ta, nhìn thấu những điều xấu xa của cô ta. Người hầu gái giống như bị người khác nhìn thấu nên có chút hoảng loạn.
“Cậu hai, tôi thật sự không lừa gạt anh, anh nhất định phải tin tưởng tôi.”
“Ồ?” Dạ Âu Thần cười lạnh: “Dạ Âu Thần tôi không tin vợ mình mà lại tin tưởng một người hầu sao?”
“Tôi...”
Người hầu gái thấy anh nở nụ cười khát máu thì trong lòng bắt đầu hối hận. Cô ta vốn dĩ nhìn thấy Dạ Âu Thần không quan tâm Thẩm Cửu, coi Thẩm Cửu không ra gì, cho nên cô ta mới dám ra tay với Thẩm Cửu, cô ta vốn dĩ cho rằng mình ra tay với Thẩm Cửu thì Dạ Âu Thần sẽ đồng ý mới đúng.
Nhưng không ngờ Dạ Âu Thần lại có phản ứng này.
“Cô làm ướt đồ cô ấy.” Giọng điệu chắc chắn, hoàn toàn không phải dò hỏi.
Người hầu gái lập tức hoảng sợ, tại sao lại như vậy?
“Cậu hai, tôi...”
“Nhà họ Dạ không cần loại người hầu giở thủ đoạn như cô.” Dạ Âu Thần ngước mắt giống như nhìn người chết: “Nếu sau này tôi nghe thấy cô nói hươu nói vượn ở bên ngoài thì cô biết kết quả rồi đó.”
Ting ——
Đúng lúc này thang máy đến nơi, Dạ Âu Thần tự di chuyển bánh xe rời đi, người hầu gái mềm nhũn chân, cả người ngã ngồi trên mặt đất.
Mà bên này Thẩm Cửu thay đồ xong thì nhìn áo khoác nam tính bên cạnh.
Cô suy nghĩ thì định gọi người trả lại cho Dạ Y Viễn, nhưng cô cầm lên thì phát hiện áo khoác có vết dơ, hiện tại cô trả lại thì không thích hợp cho lắm.
Vì thế Thẩm Cửu đành phải tìm một cái túi, chuẩn bị đưa đi giặt xong rồi mới trả lại cho người ta.
Sau khi Thẩm Cửu làm xong mới ra cửa.
Gần đây cô vẫn luôn đi làm bằng xe buýt, đến công ty như mọi ngày, Thẩm Cửu quét dọn phòng làm việc một lần, sau đó mới trở lại chỗ làm việc của mình.
Đến giờ vào làm, Dạ Âu Thần và Lang An đúng giờ xuất hiện, Thẩm Cửu nghe tiếng động thì nhìn thoáng qua Dạ Âu Thần.
Trên mặt anh lạnh băng, vẫn nhìn như không thấy cô.
Thẩm Cửu thu hồi ánh mắt, bản năng nắm chặt bút trong tay.
Không biết có phải cô ảo giác hay không...
Hình như Dạ Âu Thần đang giận cô, nhưng vì sao chứ?
Bởi vì chuyện ở trong phòng hay là vì Dạ Y Viễn?
Trong đầu rối loạn, Thẩm Cửu không nghĩ nữa, tập trung làm việc.
Trong thời gian đó cô đưa tài liệu một lần, hai lần pha cà phê, Dạ Âu Thần vẫn không để ý tới cô.
Giữa trưa Thẩm Cửu đến nhà ăn thì nghe người khác thảo luận.
“Haiz, mấy người nghe nói chưa? Hình như Dạ Thị muốn hủy hợp tác với Lục Thị.”
“Thật sao? Vì sao lại đột nhiên hủy chuyện hợp tác quan trọng như thế?”
“Nghe nói cậu Dạ quyết định, cuộc họp sáng nay vừa quyết định.”
Thẩm Cửu nghe vậy thì động tác trong tay dừng lại, cuộc họp sáng nay vừa quyết định sao? Sáng nay mở cuộc họp lúc nào? Sao cô không biết?
“Cậu Dạ quyết định? Ông cụ Dạ đồng ý sao?”
“Cũng không biết sao lại như thế, bình thường cậu Dạ không như vậy, lần này sao lại hủy hợp tác với Lục Thị chứ? Thật là không thể tưởng tượng.”
Thẩm Cửu gắp rau đưa đến miệng nhưng lại ăn không trôi.
Trong lòng cô có chút hụt hẫng, nhớ tới đêm qua Lục