Đã làm gì À? Thẩm Cửu khẩn trương đến xoắn cả đầu lưỡi: “Tôi..."
Không được, Dạ Âu Thần chỉ biết cô ra ngoài, nhưng không chắc đã biết cô ra ngoài làm gì, cô không thể hoảng loạn trước.
Nghĩ tới đây, Thẩm Cửu hít sâu một hơi để mình trấn tĩnh lại, khẽ nói: "Tôi ra ngoài mua ít đồ."
"Trong giờ làm việc lại tự ý rời khỏi công ty mua đồ, nên phạt thế nào?"
Môi Thẩm Cửu khẽ động, muốn nói gì đó.
Lang An liếc nhìn cô, giải thích: "Dạ thị có một quy định, trong giờ làm việc không thể tự ý rời đi, nhất định phải được cấp trên cho phép trước. Thư kí Thẩm, cậu Dạ là cấp trên của cô. Cô chưa được cậu Dạ phê chuẩn đã tự ý ra khỏi công ty, sẽ phải trừ một tháng tiền lương để cảnh cáo."
Thẩm Cửu nghe vậy, không nhịn được trợn tròn mắt.
"Trừ một tháng tiền lương à?" Chỉ là cô mới làm việc chưa được mấy ngày đâu.
Không ngờ đã bị trừ một tháng tiền lương, vậy chẳng phải chứng tỏ cô còn lâu mới nhận được lương sao?
"Đúng vậy thư kí Thẩm, đây là quy định của công ty."
Thẩm Cửu liếc nhìn Dạ Âu Thần, môi giật giật: "Xin lỗi, tôi không biết... Có thể..."
"Không thể!" Dạ Âu Thần quyết đoán lại dứt khoát, căn bản không cho cô có bất cứ cơ hội nào.
Được rồi, thật sự là cô đuối lý, cô không nói tiếng nào đã ra khỏi công ty. Hơn nữa đây là quy định của công ty, nhất định là tất cả nhân viên của công ty đều được đối xử bình đẳng, vậy cô cũng không có gì oán trách.
Sau khi nghĩ thông suốt, Thẩm Cửu lại hạ mí mắt xuống nhìn mũi chân của mình, không giải thích cho mình nữa.
Trong không gian khép kín trở nên yên tĩnh, thậm chí có thể nghe được tiếng hít thở của nhau. Dạ Âu Thần hơi bất ngờ khi thấy cô không giải thích cho mình, chẳng qua vừa suy nghĩ lại hiểu được.
Người phụ nữ này ham hư vinh, làm sao có thể để ý tới tiền lương một tháng này chứ?
A.
Không nói thật à, luôn sẽ có lúc phải nói thật thôi.
Sau khi ra khỏi thang máy, Thẩm Cửu nhìn theo Lang An và Dạ Âu Thần rời đi, sau đó mới đi qua cửa công ty cách đó không xa. Từ phía xa, cô lại nhìn thấy chiếc xe của Hàn Mai Linh đỗ ở đó chờ cô. Trên mặt cô vui mừng, bước nhanh tới.
Khi Thẩm Cửu vừa mở cửa, ngồi vào trong xe, thắt dây an toàn lại nghe Hàn Mai Linh hỏi.
"Đó có phải là xe của chồng cậu không?"
Thẩm Cửu nghe nói, ngẩng đầu nhìn theo tầm mắt của cô ấy, quả nhiên thấy xe của Dạ Âu Thần từ bãi đỗ xe lái ra, vì vậy cô gật đầu: "Ừ, nhưng anh ta không phải là chồng tớ."
"Xì, đã kết hôn còn không phải là chồng à."
"Cậu cũng không phải không biết giao hẹn nửa năm kia. Đây chỉ là một cuộc hôn nhân giao dịch thôi."
Hàn Mai Linh nghe vậy, giơ tay chống cằm: “Hôn nhân giao dịch cũng được. Tớ nghe nói, cậu hai Dạ thị này hình như... Không được lắm."
Thẩm Cửu chợt dừng động tác trong tay, liếc nhìn Hàn Mai Linh.
"Làm gì vậy? Chắc hẳn cậu có thể hiểu được ý của tớ chứ?"
Thẩm Cửu: "..."
Hàn Mai Linh lộ vẻ thần bí, ghé lại gần: "Từ khi các cậu kết hôn đến bây giờ, có từng làm chuyện kia không?"
Thẩm Cửu đỏ mặt, cắn môi: "Làm sao có thể?"
"Tớ đã nói rồi mà, lời đồn bên ngoài chắc là thật."
"Mai Linh, cậu đừng nói nhảm nữa, cũng không thể nói vậy."
"Sao lại không thể chứ? Không có lửa làm sao có khói. Các cậu cũng đã kết hôn, nếu phương diện kia của anh ta không có vấn đề, sẽ để cậu lại đến bây giờ sao?"
"Có nguyên nhân." Thẩm Cửu hạ mí mắt xuống, làm người ta không nhìn thấy rõ được cảm xúc trong đáy mắt cô: “Anh ta vốn không thích tớ, không động vào tớ cũng là chuyện bình thường, không thể nhận định anh ta không có năng lực đó."
"Cửu Cửu, cậu làm gì mà phải thanh minh cho anh ta thế?" Hàn Mai Linh có phần bất đắc dĩ, buông tay: "Cậu thích anh ta à?"
Thẩm Cửu nghe vậy, lập tức trợn tròn mắt: “Không thể nào!"
Sao cô có thể thích người đàn ông luôn nói những lời độc địa, chỉ chờ có cơ hội lại ra sức giễu cợt cô chứ!
"Vậy cậu thanh minh cho anh ta làm gì? Hơn nữa, anh ta không tốt là chuyện tốt đối với cậu