Tô Thính Ngôn muốn ôm đầu chạy trốn như chuột.“Cậu… cái gì? Tô Thính Ngôn! Cậu tìm một tên trai bao!”“Đầu bảng, đầu bảng, người ta đã là hàng đầu trong ngành, không thể coi là trai bao bình thường được!”“…”Có thế nào Lâm Tích Bạch cũng không tin nổi, thế mà cô lại tìm một anh trai bao về làm chồng.Nhưng Tô Thính Ngôn lại không muốn tiếp tục dông dài chủ đề này, nói thẳng với Lâm Tích Bạch.“Chúng ta làm việc chính đi, không phải hôm nay còn muốn đi đòi nợ à.”Tô Thính Ngôn kéo bạn đi.“Ơ, cậu còn chưa nói với tớ cho ra nhẽ…”Đến khi tới ngoài cửa một khách sạn.Lâm Tích Bạch nhìn Tô Thính Ngôn, “Cậu định vào thật hả? Cái tên bên trong này là lão yêu râu xanh có tiếng đấy, tớ đã điều tra được rồi, hễ rỗi ra là lão lại đặt một căn phòng cố định ở đây, nhưng vẫn chưa dám bảo cậu tới.”Trong này là một cổ động lớn của nhà họ Tô.Trước kia thái độ của ông ta với Cố Chân Chân cũng rất cung kính.Song giờ cố chân chân ngã bệnh, đám cổ đông đua nhau lũ lượt phản bội.Tô Thính Ngôn đã lần lượt gọi điện cho từng người, tình người ấm lạnh một lượt là trông hết, trong số ấy không một ai chịu nghe máy.Tô Thính Ngôn không bỏ cuộc, hôm nay lại còn định sẽ lần lượt gặp mặt những người này.Lâm Tích Bạch hỏi thăm giúp cô rất lâu, rốt cuộc nghe ngóng được thông tin của người này.Tô Thính Ngôn cười đè chặt vai cô ấy, “Mẹ tớ chỉ có một đứa con gái là tớ, tớ không đi, chẳng lẽ trơ mắt nhìn công sức trả giá của mẹ những năm qua bị nước cuốn trôi đi mất?”Lâm Tích Bạch biết cũng không còn cách nào, “Tớ vào với cậu.”Cửa khách sạn mở ra.Bên trong, Vương Tông Thịnh chỉ buộc khăn tắm che nửa người dưới nhìn Tô Thính Ngôn, nhíu mày, “Sao cô lại tới đây?”Trước khi ông ta đóng cửa, Tô Thính Ngôn nhanh nhẹn giơ tay ngăn lại, “Ông Vương, chúng ta có thể trò chuyện một lát không?”“Trò chuyện?”Ông ta liếc toàn thân Tô Thính Ngôn một lượt bằng ánh mắt háo sắc.Cho dù không bôi son phấn, gương mặt Tô Thính Ngôn đã đủ khơi dậy lửa dục, khiến người ta trông mà ngứa tim ngứa phổi.Chợt ông ta cười mờ ám, “Cô biết không, bây giờ em gái cô huênh hoang lắm,