Edit: Ngọc Hân – Diễn đàn
Một ngày kia sau giữa trưa, Tô Dục ăn cơm trưa xong, lười biếng nghỉ ngơi trong phòng nghỉ dành riêng cho mình, hờ hững vuốt ve tấm thiệp mời tinh xảo. Đây là tấm thiệp mời “Tiệc rượu” mà mấy ngày hôm trước Lâm Vi đưa cho cậu, là một người mẫu hàng đầu trong giới người mẫu, Tô Dục không hiếm lạ gì tấm thiệp mời này.
Trước khi cậu xuyên việt đến thế giới này, chủ cũ cũng không hiếm khi nhận được kiểu thiệp như vậy, chỉ là chủ cũ ghét xã giao nên chưa hề đi lấy một lần, theo bản năng cậu muốn từ chối nhưng bị Lâm Vi cản lại.
Tô Dục cảm thấy kinh ngạc, dù sao đây cũng là lần đầu tiên Lâm Vi ngăn cản “Tùy hứng” của cậu.
“Tiệc rượu lần này không chỉ có người trong giới mới tham gia, ngay cả mấy ngôi sao tai to mặt lớn của điện ảnh và truyền hình và giới ca sĩ cũng đều đi hết, đương nhiên có cả đạo diễn và nhà đầu tư. Tuy em là một người mẫu hàng đầu, nhưng trong giới giải trí thì vẫn chỉ là một nhân vật nhỏ bé, nếu có mối quan hệ tốt với bọn họ thì khi em tiến vào giới điện ảnh và truyền hình vô cùng có lợi.” Vẻ mặt Lâm Vi hiếm khi nghiêm túc đến vậy, cẩn thận phân tích lợi hại trong mối quan hệ đó.
Tô Dục vẫn còn chút khó hiểu, “Năm rồi những người này không tham dự tiệc rượu à, sao đột nhiên lại ra quân ồ ạt thế?”
“Em biết lần này người đứng ra tổ chức là ai không?” Nói đến đây, vẻ mặt Lâm Vi hất lên, nhưng thấy Tô Dục chẳng có bao nhiêu hứng thú, không khỏi có chút thất vọng cúi đầu, “Là gia tộc hàng đầu Lạc thị, nghe nói người đứng đầu nhà họ Lạc cũng sẽ lộ mặt trong tiệc rượu.”
Lúc này Tô Dục mới hiểu, khó trách nhiều ngôi sao tai to mặt lớn mong ngóng tham gia, đây là cơ hội ôm đùi tốt cỡ nào chứ! Nhưng, cậu thật sự hơi tò mò, nam chủ oai phong một cõi trong giới này đến cùng là dạng như thế nào? Nói không chừng, tiệc rượu lần này sẽ vô cùng thú vị đây!
#####################################
Ngày diễn ra tiệc rượu đó, thời tiết hiếm khi đẹp thế, khí trời ấm áp, mặt trời thò ra từ giữa áng mây đen liên tục mấy ngày liền, chiếu từng tia nắng vàng rực xuống nhân gian, theo đó tâm tình người đi đường cũng thấy vô cùng sảng khoái.
Ngày hôm ấy, lịch trình làm việc của Tô Dục cũng hiếm khi sắp xếp kín mít, cả ngày phải đi catwalk sân khấu chữ T, buổi tối thì phải tham dự tiệc rượu kia, xã giao cùng đám ngôi sao, đạo diễn nhà đầu tư, nhưng chuyện này ở thế giới trước cậu đã làm không ít lần, cho nên cũng xem như thuận buồm xuôi gió.
Cả ngày bận bịu catwalk trên sân khấu chữ T, Tô Dục cảm thấy mệt mỏi, nhưng cậu chẳng có thời gian thừa để nghỉ ngơi, mà phải tới phòng nghỉ thay một bộ đồ mới, sửa sang qua loa rồi cùng Lâm Vi tới tiệc rượu.
Tiệc rượu lần này tổ chức ở khách sạn cao cấp năm sao dưới cờ của Lạc thị, vì lịch trình làm việc ban ngày của Tô Dục đầy ắp nên lúc cậu và Lâm Vi chạy tới khách sạn thì đã không còn sớm.
Dù vậy, Tô Dục vẫn không chút hoang mang, bộ dạng bình tĩnh, ngược lại Lâm Vi hơi suốt ruột kéo tay cậu chạy tới thang máy đang chuẩn bị khép lại.
“Đợi một tí….” Lâm Vi hét lên với người trong thang máy, cuối cùng, thành công chạy vào thang máy trước khi nó đóng cửa một giây.
Tô Dục rút cánh tay Lâm Vi kéo ra, sửa sang lại ống tay áo hơi nhăn nhúm, lúc này mới quan sát thoáng qua hai người trong thay máy, một người không hề bận tâm, một người khí thế nghiêm nghị.
Tô Dụ ngẩn người, sau đó nhìn người đàn ông mắt đen tóc đen, khí thế nghiêm nghị mỉm cười. “Tổng giám đốc Lạc.” Đúng, vị này chính là nam chủ Lạc Bắc Minh người khiến Tô Dục cảm thấy tò mò, dựa vào trong tiểu thuyết miêu tả, Tô Dục liền nhận ra anh.
Lạc Bắc Minh nhìn sang Tô Dục nhưng nhanh chóng thu hồi ánh mắt, dường như không đếm xỉa tới cậu, cũng chẳng đáp lại lời Tô Dục chào hỏi, còn Tô Dục thì vẫn cong khóe môi như cũ, dường như hồn nhiên không thèm để ý.
Thật ra, dù vẻ mặt Lạc Bắc Minh hờ hững, nhưng suy nghĩ lại ngừng trong thoáng chốc. Tô Dục cười thật sự rất có lực sát thương, tựa như có thể nhảy vào trong lòng người ta, nhất là khi cậu chăm chú nhìn bạn, cặp mắt màu tím nhạt kia hiện đủ hình bóng bạn, sẽ sản sinh lỗi giác dịu dàng của cậu chỉ thuộc về mình bạn. Xét một cách công bằng, vẻ ngoài của Tô Dục hơn hẳn rất nhiều phụ nữ mà anh từng lên giường, cộng thêm khí chất kiêu ngạo, cho dù bỏ qua không nhắc tới mấy thứ này, chỉ riêng chuyện đối mặt với anh mà có thể mặt không đổi sắc trên đời này có rất ít người. Nếu Tô Dục là một người phụ nữ, nói không chừng anh sẽ xuất hiện ý nghĩ bao nuôi, chỉ tiếc, anh không có hứng thú với đàn ông.
Rất nhanh, thang máy dừng ở tầng trệt mà Tô Dục đã ấn nút, thấy Lạc Bắc Minh không có ý định đi ra, Tô Dục lễ phép gật đầu với đối phương, sau đó trực tiếp bước vào hội trường.
“Này, A Dục.” Lâm Vi căng thẳng kéo góc áo Tô Dục, lại còn liếc về phía thang máy, “Đó chính là Lục Bắc Minh, người đứng đầu Lạc thị? Vì sao anh ta không vào hội trường bữa tiệc?”
“Ai biết được.” Tô Dục mím môi cười, xem ra nam chủ của Tiểu Ngôn không đần độn giống cậu tưởng tượng, hay là chỉ giảm chỉ số thông minh trước mặt nữ chủ? Nhưng nam chủ <Lạnh lùng đẹp trai điên cuồng bá đạo> nói thế nào đi nữa cũng thuận mắt hơn nữ chủ một thân đầy chí chất <Mary Sue>, sao hết lần này tới lần khác lại vừa ý nữ chủ nhỉ? (Mary Sue là kiểu nhân vật hư cấu rất hoàn hảo - wikipedia.org)
Ánh mắt Tô Dục nhìn nam chủ có phần chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, nhưng trong lòng thì nói thầm vài câu thôi, dù sao nam chủ yêu ai cũng chẳng liên quan gì tới cậu.
############################
Mặc dù Tô Dục đến chậm, nhưng dựa vào tiếng tăm và tướng mạo mê người của cậu trong
giới, mấy đạo diễn, nhà đầu tư và mấy ông chủ lớn cũng không sinh ra ý nghĩ bất mãn gì với cậu, quả nhiên mọi người đều bao dung với người đẹp hơn một chút. LQĐÔNI
Vì vậy, Tô Dục thuận tiện bắt chuyện với một số ngôi sao điện ảnh và truyền hình cũng đạo diễn, hơn nữa còn chiếm được cảm tình của đối phương, nhưng những người này đều giỏi thể hiện trên mặt, trong lòng Tô Dục rất rõ ràng, trong giới này có khối người đều là kiểu bằng mặt không bằng lòng, mặt ngoài thân thiện nhưng sau lưng thì đâm bạn một đao.
Đương nhiên, cũng có vị ngay khi gặp mặt đã không có ý tốt, ví dụ như đạo diễn Trần này.
“Tô Dục à, nghe nói cậu chuẩn bị phát triển trong giới điện ảnh và truyền hình, chỗ tôi có không ít kịch bản hay nè!” Vẻ mặt hèn mọn bỉ ổi của đạo diễn Trần đến gần, vị này là đạo diễn kim bài của giải trí Tạo Tinh, bản thân gã ta không có bao nhiêu tài hoa, nhưng gã là tầng lớp con cháu của gia tộc Trần thị, một trong những nhà hào môn nhất trong nước, mặc dù đối với người trong gia tộc họ Trần thì không tính là gì, nhưng lại đủ oai phong chơi đùa trong giới giải trí.
Tô Dục cười cụng ly với đạo diễn Trần, “Cảm ơn đạo diễn Trần, nhưng về phương diện diễn kịch, tôi vừa mới bước chân vào, chỉ sợ còn chưa đủ tư cách diễn phim của đạo diễn Trần.”
“Ôi, đừng nói vậy chứ.” Đạo diễn Trần ghé sát người Tô Dục, thuận thế ôm eo cậu, “Chỉ cần cậu chịu ‘Tiến tới,’ đừng nói là đóng phim của tôi, cho dù đảm nhận vai nam chính cũng có thể.”
Đây coi như là bị trêu ghẹo không? Tô Dục cười trở nên hơi nguy hiểm, nhưng rất nhanh lại khôi phục bình thường lại, đạo diễn Trần thích chơi đàn ông, điều này mọi người trong giới điều biết, chỉ là không nghĩ đạo diễn Trần lại đánh chủ ý lên người cậu.
Tô Dục lén lút tránh móng heo của đạo diễn Trần, cười xin lỗi, “Ngại quá, đạo diễn Trần, hình như Lý tổng đang tìm tôi, tôi đi trước đây.”
Lý Thụy? Chút mất hứng trong mắt đạo diễn Trần lập tức biến mất, ai mà không biết, Lý Thụy chính là tâm phúc nhà họ Tô, là người không phải gã có thể trêu chọc tới, không ngờ Tô Dục lại là người của Lý Thụy, khó trách sao đột nhiên thay đổi ký hợp đồng với giải trí Tinh Huy. Nhưng sao từ trước tới giờ chưa từng nghe nói Lý Thụy thích đàn ông?
Nghi ngờ vẫn là nghi ngờ, đạo diễn Trần lăn lộn trong giới lâu như vậy cũng không phải không có mắt nhìn người, gã ta nhanh chóng buông tha dây dưa cùng Tô Dục, hơn nữa nhiệt tình tỏ vẻ vừa đúng lúc gã cũng muốn tới chào hỏi Lý tổng.
Cách đó không xa, Lý Thụy thấy vẻ mặt Tô Dục tươi cười đi về phía ông, bên cạnh còn có đạo diễn Trần đi theo, huyệt thái dương nhảy thình thịch vài cái, chẳng biết tại sao, ông có xúc động muốn chạy trối chết.
Nhưng hiển nhiên Tô Dục không cho ông cơ hội như vậy, “Lý tổng.”
“A Dục.” Lý Thụy cười cứng ngắc, ông có dự cảm xấu.
Đạo diễn Trần bên cạnh có chút nhiệt tình nói, “Thật sự chúc mừng Lý tổng, ký được hợp đồng với tài năng không giới hạn như Tô Dục, Lý tổng may mắn lắm đó!” Giọng điệu đạo diễn Trần hơi mập mờ, hơn nữa còn lớn tiếng, người xung quanh nghe một rõ hai ràng.
Lần này, rốt cuộc Lý Thụy hiểu chuyện gì xảy ra rồi, nghe mọi người xung quanh bàn tán, ông hoàn toàn hóa đá. Mẹ nó, ông không thích đàn ông, ông thích em gái thơm ngào ngạt yếu đuối có được không! Hơn nữa, dù thích đàn ông, ông cũng chẳng tìm đường chết mà ra tay với thiếu gia, có được không hả! Các người đừng hại tôi, ông sẽ bị lão đại thiên đao vạn quả mất…. (Thiên đao vạn quả = Cắt thịt của bọn tội phạm đến chết bằng dao và dao – theo baidu)
Lý Thụy đang tính giải thích, vừa quay đầu lại liếc thấy Tô Dục cười như không cười nhìn ông, lập tức á khẩu, chỉ đành cười cứng ngắc pha trò cùng đạo diễn Trần.
Vì vậy tin tức “Tô Dục được Lý tổng của giải trí Tinh Huy bao nuôi” nhanh chóng lan truyền.
Nhưng Tô Dục cũng chẳng thèm lo lắng, loại tin tức gió thoảng này chắc người trong giới không tùy tiện tiết lộ cho bên truyền thông đâu, mặc dù có người muốn mượn cớ này chèn ép cậu, nhưng không có chứng cứ rõ ràng thì sẽ không ảnh hưởng tới hình tượng trước công chúng của cậu, fan của cậu sẽ cho rằng là bịa đặt. Ngược lại, tin tức này còn có thể giúp cậu cản không ít người có ý đồ ngấp nghé. Tô Dục cũng không muốn bại lộ thân phận cậu là người thừa kế của nhà họ Tô, một minh tinh còn có trắng có đen, còn đối với nhà họ Tô nhiều năm đứng vững trên đỉnh cao trong giới hắc đạo mà nói, kẻ thù chẳng phải ở số lượng nhỏ, Tô Dục cũng không muốn khi cậu ở trong giới giải trí rồi còn phải ngày ngày đề phòng kẻ thù của nhà họ Tô trả thù, cho nên “Tìm một chỗ dựa” là không thể tránh được.
Còn về phân ba đại nhân nhà cậu sẽ nghĩ thế nào ư, ừm, lặng lẽ thắp nến cho chú Lý vậy….