Vị Hoa tỷ mới được tôn lên làm chị cả kia cùng Kim Tiểu Ốc là cùng một hạng người, không bao giờ đem kẻ khác đặt vào trong mắt.
Thấy cô quay trở về , còn là bộ mặt khinh khỉnh thì hừ lạnh một tiếng: “Đồ con chó”.
Kim Tiểu Ốc cũng không tức giận, so với việc mình sắp có được thứ quan trọng từ trong tay chị ta thì cái này có đáng gì.
Kim Tiểu Ốc lạnh lùng nhìn chị ta sau đó nằm xuống ngủ.
Buổi trưa ngày hôm sau, các phạm nhân lười biếng đi vào trong nhà kho của trại.
Công việc bọn họ được giao là cắt dán lại những quyển sách cũ sao cho nó nhìn như mới, để bày lên giá .
Tuy nhiên khi công việc còn chưa có bắt đầu thì mọi người đã tụ tập ngồi nói chuyện phiếm hoặc ngồi nghỉ.
Nhân cơ hội mọi người không chú ý , Kim Tiểu Ốc liền đem một cây kéo dấu giấu vào trong tay áo, sau đó đi tới bên cạnh Hoa tỷ, khiêu khích nhìn chị ta: “Nghe nói lá gan của chị rất lớn.”
“Ý của mày là sao?” Hoa tỷ trừng mắt nhìn Kim Tiểu Ốc, con nhỏ này thật đáng ghét.
Kim Tiểu Ốc đến gần tai chị ta nói nhỏ: “Vựơt ngục, chị có dám không?”
“Mày đang đùa sao?” Thân thể Hoa tỷ cứng đờ.
“Trong tay tôi hiện đã có kế hoạch cụ thể, chỉ cần chị phối hợp tốt với tôi là chúng ta có thể thóat ra ngoài, nếu chị lo chuyện người cai ngục thì hãy để tôi.
Hoa tỷ thực sự không thể hiểu chuyện tốt như vậy tại