Lập tức hiểu ra, cô giả bộ đáng thương:
“Cháu chào chú.
Chú ơi, cháu bị lạc đường, còn bị người ta trộm mất ví tiền, chú có thể hay không cho cháu mấy đồng để cháu bắt xe buýt về nhà.”
Người đàn ông thấy cô gái trẻ đứng trước mặt không chỉ là một tiểu mỹ nhân mà còn biết cách nói chuyện, nên cũng không ngần ngại mà móc từ trong túi ra bảy tám đồng tiền lẻ đưa cho cô:
“Đã đủ chưa?”
“Đã đủ rồi ạ.
Cháu cảm ơn chú.”
Cám ơn xong, cô cùng Hoa tỷ bước nhanh về phía đầu hẻm bên kia, chờ xe buýt tới thì hai người liền lập tức rời đi.
Đến trung tâm mua sắm, hai người cùng xuống xe:
“Cho tôi một phòng.
Nhớ kỹ, nếu có người hỏi thì cứ nói tôi không có ở đây.”
“Vâng.”
Nhân viên tiếp tân cung kính đưa thẻ mở cửa phòng.
Hoa tỷ vừa vào phòng liền gọi cho lão công mình, nhưng phải gọi đến bảy tám cuộc mới có người bắt máy.
Vì sợ bị nghi ngờ nên Kim Tiểu Ốc không dám đứng ở đó lâu.
Cô chui vào trong nhà tắm, mở nước ra.
Vừa tắm vừa dán lỗ tai vào cửa nghe ngóng cuộc nói chuyện bên ngoài.
Có vẻ như Hoa tỷ đang rất tức giận, chỉ nói được vài câu với đối phương liền dập máy.
Lúc Kim Tiểu Ốc tắm xong đi ra, thấy bộ dáng Hoa tỷ thất thần thì bèn hỏi:
“Thế nào?”
Không có nhiều lời, chị ta khoát khóat tay nói:
“Đừng hỏi nữa.
Đợi một lát sẽ có người đem tới những đồ dùng cần thiết.
Cô ở đây đợi,