“Em muốn đi làm.” Tiểu Ốc cười cười nhìn anh.
Cô chỉ biết cô phải là người thừa kế phố Tam Hoàng, bởi vì nếu như cô không làm thì ba mẹ sẽ bắt Mộc Trạch Khải làm.
Nhưng cô biết anh không thích những việc mờ ám, không thích phố Tam Hoàng.
Cho nên mặc kệ anh phản đối, chỉ cần anh vui vẻ, cô làm cái gì cũng đáng giá.
“Em muốn làm gì thì làm, tôi không ngăn cản nữa.
Nếu một ngày nào đó em về nhà mà bị gãy tay gãy chân thì tôi sẽ cho người ném em ra ngoài cửa, nhà chúng ta không cần kẻ tàn phế”, Mộc Trạch Khải nói.
Mộc Trạch Khải nghĩ cô cũng quý trọng sinh mạng mình, anh nói ra hậu quả nghiêm trọng thế thì cô sẽ không dám nhận làm nữa.
Mộc mẹ không nhịn được nữa: "Trạch Khải, sao con lại nói chuyện kiểu đó với em gái con?"
Tiểu Ốc tuyệt không để ý, vẫn như thường, còn tươi cười như hoa mà nói: "Kiều Kiều, anh yên tâm đi, nếu em bị tàn phế thật, không cần anh ném, em cũng sẽ tự cút.
Sau đó em sẽ đứng bên lề đường lừa gạt tình thương của người già và trẻ nhỏ, không cần làm gì cũng có cơm ăn".
Mộc Trạch Khải không thích cô em gái này một tí nào.
Cô chính là đứa trẻ quái đản, có ai lại hi vọng mất tay mất chân để không phải làm gì cũng có cơm ăn, anh cười lạnh: “Tùy em, không liên quan đến tôi”.
Anh không liên quan thật là tốt.
Tiểu