Nhân viên phục vụ rất xin lỗi mà nói: "Đó là vật quý của cửa hàng, là hàng không bán."
Lữ Trị lạnh nhạt nói: "Gọi ông chủ các người ra ngoài, tôi muốn cùng ông ấy nói chuyện một chút."
Tiểu Ốc không thích làm khó người xa lạ, lắc đầu một cái nói: "Tôi đột nhiên không thích nữa."
Dời đi lực chú ý, quay người lại tùy ý chỉ vào trong tủ bên kia.
Đó là một dây chuyền phỉ thúy cực kỳ xinh đẹp: "Tôi muốn cái đó."
Lữ Trị đến giá tiền cũng không hỏi, trực tiếp kêu nhân viên phục vụ gói lại, sau đó cười rồi ở bên tai Tiểu Ốc nói một câu: "Kiểu cách, nhưng anh liền thích em như vậy."
Tiểu Ốcquay đầu không để ý tới anh, chỉ là đưa tay nhận lấy cái dây chuyền kia.
Cái dây chuyền này, nhìn thế nào thế nào giống như xích chó … o(╯□╰)o
Nhân viên phục vụ không nghĩ tới hôm nay vừa mở cửa lại có thể bán được cái dây chuyền hơn 80 vạn kia.Tiểu Ốc được tặng một đống tặng phẩm kèm theo.
Thật ra thì cô không thích dây chuyền kia, mà thích tặng phẩm.
Trong đống tặng phẩm đó, có một vòng tay bạc rất đẹp, Tiểu Ốc vừa thấy liền trực tiếp đeo trên tay, cô rất ưa thích kiểu hoa văn đó.
Lữ Trị thấy nụ cười nhàn nhạt trên mặt cô, nhất thời có một loại ý nghĩ muốn mua hết tất cả, nhưngTiểu Ốc cũng không muốn mua nhiều như vậy.
Cái lắc tay kia cùng với sợi dây chuyền mà Đậu Diệc Phồn từng cho cô có chút giống nhau, nên cô có chút hoài niệm về người con trai đơn thuần đó.
Người con trai